Khi bố mẹ tôi nói muốn nhận nuôi Tống Hàm Hi, tôi đã biết, cốt truyện thực sự bắt đầu từ đây. Vào ngày sinh nhật của tôi, cô ấy sẽ nói: “Thật tốt quá, Kiều Kiều còn có bố mẹ ruột tổ chức sinh nhật, chứ như tôi, bố mẹ đều mất cả rồi…” Khi tôi bắt đầu yêu, cô ấy lại nói: “Kiều Kiều có tiền, anh ấy chọn Kiều Kiều cũng đúng thôi, đâu như tôi, chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu…” Cứ như vậy, cả bố mẹ và bạn trai đều lần lượt quay lưng lại với tôi. Trước khi tôi gặp tai nạn xe và qua đời, tôi còn nghe thấy cô ấy nói: “Kiều Kiều chỉ bị tai nạn thôi, nhưng lễ trưởng thành của tôi thì cả đời này chỉ có một lần mà…” Lần nữa mở mắt ra, tôi thấy Tống Hàm Hi rón rén bước vào nhà. Tôi bật cười. Phản PUA, chờ mà tận hưởng đi! Kiếp trước, tôi bị “trà xanh” hại thảm. Ban đầu, tôi là con gái duy nhất của bố mẹ, là tiểu thư danh chính ngôn thuận. Thế mà Tống Hàm Hi, con gái của người bạn thân bố tôi – vừa mồ côi cha mẹ, chỉ bằng vài chiêu giả ngây thơ tội nghiệp đã dễ dàng khiến bố mẹ tôi động lòng, mở cửa đón về nhà. Diễn xuất vụng về của cô ấy, nhìn qua là biết giả, vậy mà lại khiến tất cả những người xung quanh tôi xoay vòng quanh cô ta. Đến nỗi, ngày tôi gặp tai nạn qua đời, cả nhà và bạn trai đều bỏ mặc thi thể tôi, cầm tiền của tôi để tổ chức một buổi lễ trưởng thành linh đình cho cô ta. Nỗi hận ấy suýt chút nữa đã làm hồn tôi tan nát. Một lần nữa mở mắt ra, tôi nhìn thấy Tống Hàm Hi xách theo một chiếc túi nhỏ cũ kỹ, rón rén đứng trước cửa. Cảnh này thật quen thuộc. Chính là ngày đầu tiên Tống Hàm Hi được nhận nuôi. Quả nhiên, cô ta lại nói y như kiếp trước. “Chú, dì, con… con thật sự có thể vào nhà sao? Con chưa từng được đến nơi nào tốt thế này.” Bố cô ấy là bạn nối khố với bố tôi, dù đã nhiều năm không gặp nhưng quan hệ trước đây rất thân thiết. Vậy nên khi thấy con bạn thân rơi vào cảnh mồ côi, lại tỏ ra đáng thương, bố tôi liền động lòng nhận về nuôi. “Đương nhiên là được rồi, từ nay, đây chính là nhà của con!” Cô ấy nhẹ nhàng thay giày, rón rén ngồi xuống bên cạnh tôi, diễn vai nhỏ bé yếu đuối không thể tốt hơn. “Chị này chính là chị Kiều Kiều sao? Đúng là như chú dì nói, xinh đẹp như công chúa luôn ấy!” Tôi không còn như kiếp trước, lên tiếng an ủi, bảo rằng sau này những gì tôi có cô ấy cũng sẽ có. Quả nhiên, đôi mắt cô ấy liền trở nên ảm đạm. “Nhà em nghèo lắm, chưa bao giờ được mặc váy đẹp như vậy, cũng chưa từng có dây buộc tóc xinh thế này.” Vẫn là chiêu cũ, giống hệt kiếp trước. Còn bố mẹ tôi, vẫn tràn ngập lòng thương cảm như mọi khi. “Kiều Kiều, con tặng cho em ấy mấy chiếc váy đẹp đi? Dù sao bố mẹ cũng mua cho con nhiều như thế rồi mà. Dây buộc tóc cũng vậy.” Kiếp trước, tôi thấy cô ấy đáng thương, hoàn toàn không nhận ra đây chỉ là chiêu trò của cô ta, còn thật lòng che chở, quan tâm, thứ gì cho được đều cố gắng nhường nhịn. Nhưng kiếp này, tôi sẽ không ngu ngốc như vậy nữa. Tôi không do dự mà phản bác ngay: “Cô ấy không có váy đẹp thì liên quan gì đến con? Cô ấy đâu phải ăn mày, váy cũng cần con ban phát chắc?” Bố mẹ tôi sững người, không hiểu tại sao đứa con “ngoan ngoãn hiểu chuyện” như tôi lại bỗng nhiên phản ứng dữ dội như vậy. Trong mắt Tống Hàm Hi bỗng ánh lên tia sáng kỳ lạ. “Em… em cũng không cần váy đâu, mặc gì cũng được, chỉ cần có nhà ở là tốt lắm rồi. Chỉ mong chị đừng ghét em, cho em một chỗ ngủ thôi.” Tôi liếc nhìn cô ta từ trên xuống dưới, không chút nể nang mà đáp: “Khi nào chị nói ghét em? Chị cũng chưa từng bảo không cho em ở lại nhà này. Hay là, em nói vậy để bố mẹ hiểu lầm chị? Hay muốn tỏ ra mình tội nghiệp, dùng lòng thương của bố mẹ chị để lấy lợi ích? Em sao mà tâm cơ sâu vậy?” Cô ta há hốc mồm, ánh mắt lóe lên vẻ chột dạ khi bị vạch trần. Nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, cúi đầu tỏ vẻ uất ức: “Xin lỗi, em không có ý đó, chị đừng hiểu lầm…” Bầu không khí trở nên ngượng ngùng, bố mẹ tôi vội vàng lên tiếng hòa giải. “Phải rồi, Kiều Kiều, con nghĩ nhiều quá, em ấy sao lại có ý đó chứ?” “Được rồi, được rồi, Hàm Hi mới đến, để em ấy nghỉ ngơi trước đã.” 2 Thái độ của bố mẹ, tôi đã đoán trước được từ lâu. Họ sống gần hết đời người rồi mà cứ như mù mắt, chẳng nhìn rõ bản chất ai, làm gì cũng chỉ dựa vào cảm tính của mình. Nhưng tôi chẳng bận tâm nữa, kiếp trước, tôi đã tổn thương quá đủ rồi. Bố mẹ dẫn Tống Hàm Hi về phòng cô ta, lúc đi ngang qua cửa phòng tôi, mắt cô ta sáng rực lên. “Wow, đây chắc là phòng của chị rồi! To thật đấy, còn rộng hơn cả phòng khách nhà em nữa! Chị Kiều Kiều đúng là hạnh phúc, không như em, từ bé toàn phải ngủ chung với mẹ.” Mẹ tôi nghe xong thì đỏ cả mắt, quay sang tôi nói: “Kiều Kiều, hay là con nhường phòng cho em ấy nhé? Dù sao thì em ấy…” Tôi đứng bật dậy, cắt ngang lời bà. “Dù sao thì sao? Dù sao thì em ấy là con của bố mẹ à? Hay tại con bắt em ấy từ nhỏ phải ngủ chung với mẹ? Hay do nhà em ấy nghèo là vì con ăn trộm tiền nhà họ?” Mẹ tôi lập tức nghẹn lời, Tống Hàm Hi cũng chết lặng một lúc lâu. Tôi đi thẳng vào phòng, nhướng mày nói: “Các người muốn nhận nuôi ai là chuyện của các người, đừng kéo tôi vào!” “Đồ của tôi là của tôi, tuyệt đối không nhường cho bất kỳ ai.” Nói xong, tôi đóng cửa lại, cách biệt hoàn toàn với mọi ồn ào bên ngoài. Không phải tôi ngang ngược, mà là tôi có đủ tự tin để làm vậy. Nhà tôi trước đây cũng từng nghèo khó, tôi cũng từng phải ngủ chung với mẹ trong một căn phòng nhỏ. Nhưng tôi rất chăm chỉ, luôn nỗ lực học hành, đến cấp hai đã tự kiếm được mười vạn đồng tiền học bổng. Tôi lại có chút năng khiếu đầu tư, chưa từng thất bại lần nào, nên hồi đó tôi đã đưa ra một quyết định táo bạo. Số tiền đó, tôi không nói với gia đình, tự mình đem đi đầu tư. Khoảng hai, ba năm sau, tôi liên tục xoay vòng, cuối cùng có được bốn mươi vạn. Tôi giữ lại mười vạn làm vốn, còn lại đưa cho bố mẹ để họ mua một căn nhà ở trung tâm thành phố. Đúng lúc đó giá nhà tăng mạnh, căn nhà vị trí khá đẹp, bán đi rồi lại mua chỗ khác. Mấy lần chọn đều là mua thấp bán cao, nhờ vậy gia đình tôi dần dần tích lũy được kha khá tài sản. Có thể nói, nhà tôi có được như ngày hôm nay, công lao của tôi là không nhỏ. Họ muốn lấy sự thoải mái của tôi để bù đắp cho lòng thương hại với Tống Hàm Hi. Chuyện này, tôi tuyệt đối không đồng ý. 3 Đến bữa ăn, Tống Hàm Hi lại lấy lại tinh thần, bắt đầu giở trò tiếp. “Wow, món cá này nhìn ngon quá, trước giờ em chưa từng được ăn cá ngon như thế này! Chị thích gì cũng khác biệt thật, em thì chỉ dịp Tết mới được ăn tôm khô thôi, đúng là chưa quen lắm. Nhưng chị sinh ra đã là công chúa rồi, tất nhiên là khác em.” Tôi hừ lạnh một tiếng, đẩy mạnh bát cơm trước mặt cô ta. “Chưa từng ăn cá ngon thế này thì tranh thủ mà ăn cho nhiều vào đi, vì mấy ngày được ăn uống chùa như này cũng chẳng kéo dài được đâu. Nếu thật sự không quen ăn thì khỏi ăn, đã ăn nhiều lại còn hay than vãn, thế chẳng phải là rẻ rúng bản thân sao? Còn tôi có phải công chúa hay không tôi không biết, nhưng chắc chắn em không phải, chứ ai đời công chúa lại suốt ngày chua như chanh thế này?” Tống Hàm Hi uất ức rơm rớm nước mắt, cắn môi nhìn về phía bố mẹ tôi. Bố mẹ tôi ho nhẹ một tiếng: “Kiều Kiều, con nói thế là quá đáng rồi đấy.” Tôi cười lạnh. “Con không tin là bố mẹ thật sự không nhận ra, cô ta giả tạo y như công công xòe đuôi ấy, mà bố mẹ lại cứ lẽo đẽo nhặt lông phía sau.” Bố mẹ tôi tức đến nghẹn lời. “Giang Kiều Kiều! Về phòng ngay, tự kiểm điểm lại mình!” Tự kiểm điểm? Tôi nghe xong liền bỏ ngoài tai, tiếp tục ăn cơm như không có chuyện gì. “Con không sai, kiểm điểm gì chứ? Cô ta còn tiếp tục châm chọc, con sẽ nhốt cô ta vào kho cho tự kiểm điểm luôn!” Có lẽ vì thái độ của tôi quá lạnh lùng, ba người còn lại trên bàn đều sững lại rất lâu, không ai nói thêm lời nào. Ăn xong tôi về phòng, lấy điện thoại ra xem tình hình chứng khoán gần đây, cả dãy số màu đỏ làm tâm trạng tôi vô cùng thoải mái. Đột nhiên tôi nhớ ra, kiếp trước ở thời điểm này là kỳ thi thử lần hai của lớp 12. Tôi gọi cho bạn thân: “Yến Yến, cho mình qua nhà cậu ngồi học với làm bài tập chút nhé?” Bố mẹ cô ấy không hay ở nhà, nên bọn tôi thường qua nhà Yến Yến làm bài tập. Nhà có hơi lộn xộn, nhưng tôi cũng không thể lơ là chuyện học hành. “Được thôi,” cô ấy cười hí hửng, “Cậu gọi đúng lúc lắm!” Đến nhà Yến Yến rồi tôi mới biết thế nào là “đúng lúc”. Chắc họ đang tụ tập, phòng khách có không ít bạn cùng lớp. Tất nhiên, Lâm Mặc cũng có mặt ở đó. Bạn trai tôi – cũng ngốc nghếch chẳng khác gì bố mẹ ruột, bị Tống Hàm Hi lừa cho mê muội đầu óc.