1. Lưu Như Nguyệt là người đầu tiên không nhẫn nại được, uốn éo yểu điệu bước tới, đôi mắt long lanh mang theo vẻ nhu tình như nước, chăm chú nhìn Tiêu Triệt, giọng nói mềm mại đến mức có thể vắt ra nước: “Ba năm trước, lần đầu Vương gia gặp thiếp, liền khen thiếp ‘người còn diễm lệ hơn hoa’, còn đích thân cài trâm lên tóc thiếp. Vương gia… vẫn còn nhớ chăng?” Lời nàng ta nói, vừa là nhắc nhở Tiêu Triệt, vừa là ngầm cảnh cáo ta. Nhắc rằng: Trước khi chàng đần độn, người mà chàng thương yêu là nàng ta – Lưu Như Nguyệt.Còn ta – Thẩm Vãn Tình – chẳng qua chỉ là một quân cờ bị nhét vào phủ làm vật hiến tế, gả cho chàng lúc mê man để trùng hỉ, cầu may mắn. Ánh mắt Tiêu Triệt rốt cuộc cũng rời khỏi đám thái y đang run rẩy quỳ dưới đất, chuyển sang nhìn thẳng vào gương mặt của Lưu Như Nguyệt. Chàng nhìn nàng ta rất lâu, lâu đến mức nụ cười trên mặt nàng ta cũng sắp đông cứng lại. Sau đó, chàng chậm rãi, rõ ràng mà nói ra hai chữ: “Ngươi là?” Sắc mặt Lưu Như Nguyệt lập tức trắng bệch như tờ giấy. “Vương gia… thiếp là Như Nguyệt mà! Là Trắc phi của chàng – Nguyệt Trắc phi đây!” Nàng ta không thể tin nổi, giọng nói mang theo run rẩy. Thế nhưng Tiêu Triệt như chẳng nghe thấy, ánh mắt lạnh băng lướt qua nàng ta, rồi tiếp tục quét qua đám quản sự và nha hoàn thường ngày kiêu căng tác oai tác quái đứng phía sau. Từng kẻ một bị ánh mắt ấy lia tới, đều giống như có kim châm sau lưng, không tự chủ mà cúi gằm đầu xuống, không dám thở mạnh. Trong mắt chàng, chẳng hề tồn tại một tia cảm xúc, chỉ có sự trống rỗng lạnh lẽo như băng tuyết phủ kín núi sâu. Tựa như đang nhìn một đám người xa lạ chưa từng quen biết. Lúc này, viện phán của Thái y viện vội vàng bước lên trước, khom người thấp giọng bẩm báo: “Vương gia mệnh lớn, trời cao phù hộ, nay thần trí đã hoàn toàn thanh tỉnh. Chỉ là… chỉ là vì ngã xuống nước nên đầu bị tổn thương, những chuyện trong quá khứ, e rằng… đã quên cả rồi.” Chàng đã mất trí nhớ. Hai chữ ấy như sấm sét giữa trời quang, nổ vang trong lòng mỗi người có mặt nơi đó. Kẻ thì kinh ngạc, người lại mừng thầm.Duy chỉ có Lưu Như Nguyệt là hoàn toàn hoảng loạn. Bởi tất cả những gì nàng ta nắm chắc trong tay, đều xuất phát từ một chữ “quá khứ” – là mối tình cảm năm xưa Tiêu Triệt dành cho nàng.Nếu Tiêu Triệt đã quên hết, thì nàng ta – một Trắc phi không còn ký ức hậu thuẫn – có khác chi mấy món trang trí bị bỏ xó trong phủ? “Quên rồi ư?” Nàng ta thì thầm lặp lại, như muốn tự xác nhận rồi chợt như nghĩ đến điều gì, quay ngoắt đầu lại, ánh mắt oán độc như lưỡi dao nhọn chém thẳng về phía ta. “Vương gia đã quên thiếp, vậy còn nàng ta thì sao? Vương gia có còn nhớ nàng ấy?” Nàng ta vừa dứt lời, đã giơ tay chỉ thẳng về phía ta. Chớp mắt, mọi ánh mắt – bao gồm cả đôi mắt sắc lạnh như băng tuyết của Tiêu Triệt – đều dồn về phía ta. Tim ta, trong khoảnh khắc ấy, như ngừng đập. Ta đứng nơi rìa đám người, một thân áo tang đơn bạc, đầu vấn tóc mộc mạc.So với Lưu Như Nguyệt trang điểm rực rỡ lộng lẫy, ta giống như một làn khói mỏng, yếu ớt đến mức chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi tan. Ta thấy Tiêu Triệt hơi chau mày.Chàng đang cố nhớ, ta biết. Tay ta vô thức siết chặt vạt áo, các khớp ngón tay trắng bệch.Ta biết, khoảnh khắc này sẽ định đoạt tất cả. Nếu chàng cũng quên ta rồi, thì Lưu Như Nguyệt sẽ không ngần ngại đạp ta xuống bùn, trả lại gấp trăm lần những uất hận nàng ta nuốt ngược trong ba năm qua. Và ta… sẽ không còn chốn dung thân trong phủ Vương gia này nữa. Ngay khi cảm giác nghẹt thở dâng lên đến tột cùng, thì chàng cất tiếng. Giọng nói ấy, trầm thấp, bình thản, chẳng mang theo hỉ nộ, nhưng từng chữ như đinh đóng cột, vang vọng rõ ràng trong tai tất cả mọi người. “Nàng ấy…” Chàng dừng một nhịp, ánh mắt sâu thẳm như vực, khóa chặt lên thân ảnh ta, rồi từng chữ, từng chữ một, chậm rãi thốt ra: “Là Vương phi của bản vương – Thẩm Vãn Tình.” 2. Cả sảnh đường lặng như tờ. Sắc mặt của Lưu Như Nguyệt, từ trắng bệch chuyển sang tái xanh, lại từ tái xanh chuyển thành tím bầm vì phẫn uất không thể tin nổi. “Không… không thể nào!” Nàng ta thất thanh kêu lên, gần như gào thét:“Vương gia, sao người lại nhớ nàng ta?! Người quên hết thảy mọi người, cớ gì… cớ gì chỉ riêng nàng ấy là không quên?!” Phải rồi.Vì cớ gì? Ta cũng muốn biết vì sao. Ta và chàng, chẳng có trăng thanh gió mát, càng chẳng có lời thề biển hẹn non.Chúng ta chỉ có những ngày tháng tối tăm bị người đời khinh rẻ, chỉ có những đêm đông rét mướt tựa vào nhau mà sưởi ấm bằng chút tình nghĩa mong manh. Những thứ ấy… có thể xem là “ký ức” hay chăng? Tiêu Triệt không hề để tâm đến sự kích động của Lưu Như Nguyệt, ánh mắt chàng chỉ nhìn về phía ta, rồi vươn tay, khẽ khàng gọi: “Lại đây.” Chỉ hai chữ, nhẹ nhàng mà trầm ổn, lại mang theo uy nghi không thể kháng cự. Ta sững người. Ba năm qua, chàng chỉ như một đứa trẻ, túm lấy vạt áo ta, ấp úng gọi “Vãn Vãn” bằng giọng nói lơ mơ chẳng rõ chữ. Còn hôm nay, hai tiếng “lại đây” kia, vừa lạ lẫm… vừa kiên định.Tựa như âm thanh đến từ một thế giới hoàn toàn khác. Ta gần như theo phản xạ mà bước chân lên phía trước, từng bước từng bước, đi qua những ánh mắt kinh ngạc, bước đến gần người đàn ông đang ngồi ngay ngắn nơi chủ vị. Ta càng tới gần, khí thế trên người chàng càng rõ rệt. Không còn là mùi thơm lành của xà phòng như trước kia – ấm áp, dễ gần – mà thay vào đó là sự lạnh lẽo rét buốt, mang theo hơi thở của quyền lực… và mùi máu tươi quen thuộc của người từng chinh chiến sa trường. Ta dừng lại cách chàng ba bước, theo lễ nghi mà khẽ khom người hành lễ: “Vương gia.” Chàng “Ừm” khẽ một tiếng. Sau đó, ngay trước mặt bao nhiêu người, chàng đưa tay về phía ta. “Đỡ ta dậy.” Trái tim ta khẽ rung lên một nhịp. Ta chần chừ giây lát, rồi rốt cuộc cũng đưa tay ra, khẽ đặt lên cổ tay chàng. Tay chàng ấm áp, khô ráo, nơi lòng bàn tay còn mang theo lớp chai mỏng — hoàn toàn khác biệt với đôi tay mềm yếu, luôn mơn man nắm lấy tay ta mỗi khi làm nũng năm xưa. Ngay khoảnh khắc chàng dùng sức, ta gần như có thể cảm nhận được luồng sức mạnh tiềm ẩn nơi cánh tay chàng — rắn chắc, mạnh mẽ, như thể chỉ cần một cái siết nhẹ cũng có thể bảo vệ hoặc… tiêu diệt. Chàng thuận thế đứng dậy, thân hình cao lớn, dáng người thẳng tắp, hơn ta một cái đầu. Ánh mắt chàng từ trên cao rũ xuống, sâu thẳm như biển đêm, lạnh lẽo như gió thu — khiến ta không tài nào đoán được lòng dạ trong đó là dịu dàng… hay xa cách. “Vương gia tỉnh lại rồi, quả thực là chuyện đại hỷ của phủ chúng ta a!” Quản gia Vương Đức Thuận phản ứng đầu tiên, khuôn mặt đầy nếp nhăn rạng rỡ như hoa nở, vội vàng tiến đến nịnh nọt:“Vương gia, ngài vừa khỏi bệnh, lão nô đã lệnh người chuẩn bị sâm thang từ sớm, ngài…” “Ồn.” Tiêu Triệt lạnh nhạt buông ra một chữ. Giọng không lớn, nhưng sát khí lặng lẽ lan ra như gió lùa đầu đông. Nụ cười trên mặt Vương quản gia lập tức cứng đờ. “Bản vương muốn nghỉ ngơi.” Ánh mắt Tiêu Triệt chậm rãi lướt qua một vòng, nơi nào ánh nhìn dừng lại, không khí nơi đó lập tức lạnh mấy phần.Ánh mắt chàng chỉ dừng ở chỗ Lưu Như Nguyệt và Vương quản gia trong chốc lát, sau đó rơi thẳng lên người ta. “Vương phi lưu lại. Những người khác… lui hết.” Giọng chàng không lớn, nhưng mỗi chữ như dao sắc cắt vào lòng người.Lời nói mang theo khí thế sinh sát trong tay, khiến ai nấy không dám cãi nửa câu. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai dám thốt lên điều gì. Vị Tĩnh Vương từng ngây dại suốt ba năm, từng bị người người ức hiếp, xem như trò đùa…Giờ đây, cùng với làn nước lạnh băng của hồ hậu viện, dường như đã bị cuốn đi vĩnh viễn. Tiêu Triệt bây giờ… là một người xa lạ.Là một con sói ẩn dưới lớp áo vương giả.Là mối nguy hiểm không thể đoán định. Lưu Như Nguyệt cắn chặt môi dưới, ánh mắt tràn ngập căm hờn và uất ức, nhưng cuối cùng vẫn không thể không quay người, theo dòng người lui bước.Nàng ta vừa đi, vừa ngoái đầu lại ba lần, tựa như muốn khắc ghi hình ảnh cuối cùng nơi đây vào xương tủy. Chẳng mấy chốc, sân viện vốn còn ồn ào hỗn tạp, giờ chỉ còn lại ba người: ta, chàng, và Xuân Đào đang lặng lẽ đứng nép nơi xa. 3. Căn phòng rộng lớn, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng hô hấp của đối phương. Tiêu Triệt không lên tiếng, chỉ lặng lẽ đi đến bên cửa sổ, ánh mắt dừng lại nơi cành mai trơ trụi ngoài sân, chẳng rõ đang nghĩ điều gì. Lưng chàng thẳng như tùng, bờ vai rộng rắn rỏi, toát lên khí thế trầm ổn khó dò. Ta đứng sau chàng, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Vui mừng ư?Tự nhiên là có.Chàng không còn ngây dại nữa – đó là điều mà ta từng không dám mơ đến. Thế nhưng, đan xen với niềm vui ấy, lại là nỗi mờ mịt và bất an sâu kín. Một vị Vương gia tỉnh táo, mất trí nhớ, và rõ ràng đang “nhìn ta khác đi”…Đối với ta, rốt cuộc là phúc… hay họa? Chàng nhớ tên ta, nhớ thân phận ta.Vậy có phải trong vùng ký ức mơ hồ nhất của chàng, ta vẫn là một người đặc biệt? “Ngươi sợ ta sao?” Chàng bỗng mở miệng, phá vỡ bầu không khí lặng như nước đọng. Chàng không quay đầu, giọng nói vẫn bình thản, không gợn chút cảm xúc. Tim ta thắt lại, vội cúi đầu:“Thần thiếp… không dám.” “Không dám?” Chàng khẽ cười, tiếng cười trầm thấp mang theo chút châm biếm nhẹ nhàng: “Trước mặt bản vương… ngươi còn có chuyện gì là không dám nữa?” Ta sững người, nhất thời không hiểu được ý trong lời chàng. Tiêu Triệt rốt cuộc cũng quay người lại. Ánh mắt ấy, sâu như vực thẳm, sắc như lưỡi đao, như muốn xuyên thấu cả tâm can ta. “Hạ nhân trong phủ, dám bớt xén phần dùng của ngươi, ngươi không dám kêu ca.Trắc phi Lưu thị trước mặt mọi người khiến ngươi mất mặt, ngươi cũng không dám phản bác.Ngay cả bản vương… khụ, ngay cả một kẻ ngốc, ngươi cũng cam tâm tận tụy chăm sóc suốt ba năm trời.” Chàng nói mỗi một câu, lòng ta lại trầm xuống một phần. Chàng… không phải đã mất trí nhớ rồi sao? Vì sao lại biết những chuyện ấy? Chẳng lẽ… chàng chỉ giả vờ mất trí? Ý nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu, ta liền lập tức gạt bỏ. Không thể nào. Thái y không thể chẩn đoán sai.Mà nếu thật sự giả vờ… chàng cần gì phải diễn sâu đến vậy? “Vương gia làm sao biết được những chuyện đó?”Rốt cuộc ta cũng lấy hết can đảm, khẽ hỏi ra miệng. Chàng nhìn khuôn mặt ta – nét hoang mang chưa kịp giấu kỹ – môi hơi cong lên, lộ ra nụ cười sâu không lường được. “Là ngươi nói.” “Thần thiếp…?”Ta sững sờ, hoàn toàn không hiểu. “Những ngày bản vương hôn mê, luôn có một giọng nói thì thầm bên tai.” Chàng từng bước từng bước chậm rãi tiến đến gần, đứng trước mặt ta, ánh mắt từ trên cao phủ xuống, tựa như có thể nhìn thấu tận đáy lòng. “Thanh âm ấy, cứ lặp đi lặp lại — rằng nàng ấy có bao nhiêu uất ức, rằng vương gia của nàng đáng thương đến thế nào, rằng những kẻ đó tàn nhẫn ra sao…” Mặt ta lập tức bừng đỏ, như có lửa thiêu lan ra cả vành tai. Những lời chàng nói… là thật. Khi chàng còn hôn mê bất tỉnh, ta quả thực đã ngồi mãi bên giường chàng, vừa rơi lệ, vừa thì thầm kể lại bao điều.Ta từng nghĩ, chàng sẽ chẳng thể nghe thấy. Ta chỉ muốn đem những tủi hờn chất chứa suốt ba năm trời, nói hết cho chàng một lần.Dù người nghe là một kẻ ngốc nghếch không hiểu gì, dù có lẽ… chàng sẽ vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại. Chẳng ngờ…Chàng không những tỉnh lại, mà từng câu từng chữ, đều ghi nhớ trong lòng. “Vậy nên…” Chàng khẽ nghiêng người, cúi sát xuống bên tai ta, thanh âm trầm thấp như gió thoảng qua mành trúc, chỉ đủ cho hai người nghe thấy: “Trong phủ này… ai thiện, ai ác — bản vương… đã biết rõ trong lòng.” Hơi thở ấm nóng của chàng lướt qua vành tai, mang theo cơn rùng mình râm ran như điện giật khắp sống lưng ta. Ta ngẩng đầu lên theo phản xạ, liền bắt gặp đôi mắt ấy — sâu như vực thẳm, như muốn hút lấy hồn người. Trong ánh mắt đó, đã không còn sự mơ hồ trống rỗng của ba năm trước, mà thay vào đó…Là một tia sáng thanh tỉnh nhìn thấu vạn sự. Và còn có một thứ gì đó — vô cùng mờ nhạt nhưng khiến tim ta run rẩy — một chút dịu dàng… rất khó nhận ra. Ngay khoảnh khắc ấy, ta bỗng hiểu ra. Chàng không hề mất trí. Hoặc đúng hơn… “mất trí” ấy, chỉ là một sự lựa chọn. Chàng chọn quên đi những người, những chuyện không quan trọng.Nhưng lại đem những lời ta từng thì thầm bên giường bệnh — những nỗi niềm trong vô thức — khắc sâu vào tâm khảm. Và từ những lời nói đó… chàng đã vẽ lại cả thế giới hỗn loạn này.Mà trong thế giới ấy — ta chính là tọa độ duy nhất.