Tôi chưa từng nghĩ… Em chồng tôi – Thôi Cường – lại dám có ý định với tôi. Sau khi uống rượu say, bản chất bẩn thỉu của hắn hoàn toàn lộ rõ, hắn lảo đảo tiến lại gần: “Người ta nói rồi mà, ngon nhất là bánh chẻo, vui nhất là… hehe… thử một chút thôi…” Tôi hoảng hốt, lập tức vùng lên chống cự. Tôi vốn là đai đen Taekwondo, nhưng chiếc bụng bầu chín tháng khiến tôi không thể ra đòn như trước. Tôi vừa né tránh, vừa ôm lấy bụng, cố gắng tìm cơ hội cầu cứu. Ngay lúc nguy cấp nhất, tiếng cửa mở vang lên từ bên ngoài. Là bố mẹ chồng về! “Các người đang làm cái gì vậy?!” Mẹ chồng – Trương Tố Phân – đứng ngoài cửa phòng đang khép hờ, hét to một tiếng, khiến Thôi Cường lấy lại chút lý trí, tạm thời nới lỏng kìm kẹp với tôi. Tôi lập tức lùi về sau, kéo giãn khoảng cách với tên cầm thú, chỉnh lại cổ áo, rồi cúi xuống nhặt điện thoại để báo cảnh sát. Trương Tố Phân nhận ra ý định của tôi, lập tức bước tới, hất điện thoại khỏi tay tôi. Chiếc điện thoại rơi xuống “bộp” một tiếng ngay dưới chân bà ta, chưa kịp nhặt lại thì đã bị bà thẳng chân đá văng ra xa. “Mẹ, mẹ làm gì vậy?! Con đang gọi cảnh sát!” Tôi giận dữ quát lớn với bà. “Báo cảnh sát cái gì mà báo? Không sợ mất mặt à?” – Trương Tố Phân vừa ra hiệu cho bố chồng – Thôi Đại Khánh – kéo Thôi Cường về phòng, vừa đóng cửa lại và quay sang dỗ dành tôi, “Thằng Cường nó uống say, đầu óc mụ mị mới hồ đồ nhất thời. Con làm chị dâu mà lòng dạ hẹp hòi vậy sao?” Những lời đó… là con người có thể nói ra được sao? Tôi lập tức phản pháo: “Bà rộng lượng lắm mà, ai bà cũng gọi bằng ba hả?” “Say xỉn nhất thời? Nếu hai người về trễ thêm vài phút nữa, tôi đã bị hắn làm nhục rồi đấy!” Thấy tôi không mềm mỏng nhượng bộ, Trương Tố Phân cũng lật mặt ngay: “Không có chứng cứ thì nói chuyện đừng có khó nghe thế! Làm nhục với chẳng làm nhục, tôi còn nghi là cô dụ dỗ nó ấy! Một bàn tay sao vỗ ra tiếng được?” “Chát!” Tôi tát thẳng vào mặt bà ta. Một bên má bà lập tức sưng đỏ lên. Bà ôm mặt, trừng mắt nhìn tôi như thể không tin nổi chuyện vừa xảy ra. Tôi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt bà, giọng lạnh như nước đá: “Tôi chỉ hỏi bà một câu. Một bàn tay, có vỗ ra tiếng được không?” Tôi lắc nhẹ tay, đánh hơi mạnh nên hơi nhức. “Cô… cô…” Trương Tố Phân mở to mắt, cứng họng không nói nên lời. Tôi hít sâu, cố trấn tĩnh lại, nói chậm rãi từng chữ: “Với lại, ai bảo không có bằng chứng? Tôi có gắn camera trong nhà đấy!” Dạo gần đây trong khu thường xuyên có trộm, tôi sợ xảy ra chuyện nên chủ động gắn camera an ninh trong phòng. Không ngờ, lại giúp tôi giữ được mạng trong tình huống thế này. Lời tôi vừa dứt, liền nghe một tiếng “rầm!” – Thôi Đại Khánh – bố chồng – từ ngoài cửa lao vào, giơ tay đập nát camera treo tường. Ông ta chưa dừng lại, còn cúi xuống, giẫm đạp mấy lần lên phần máy đã vỡ nát, sau đó lục trong đống vụn vỡ ra chiếc thẻ nhớ, nhét ngay vào túi quần rồi quay lưng vào nhà vệ sinh. Ngay sau đó, tiếng nước xả bồn cầu vang lên: “Ào——” Có lẽ… đó chính là “nơi yên nghỉ cuối cùng” của chiếc thẻ nhớ rồi. Tay tôi siết chặt thành nắm đấm, buông thõng bên hông, đầu ngón tay trắng bệch vì dùng lực quá mạnh. Cả nhà bọn họ—đúng là cùng một giuộc, kẻ tung người hứng, rắn rết cấu kết chẳng sai chút nào. Tôi liếc mắt, bắt gặp Thôi Cường đã đứng ở cửa phòng từ lúc nào. Hắn dựa người vào khung cửa, hai tay đút túi quần, thản nhiên xem kịch như thể mình là khán giả chứ không phải thủ phạm. Khi thấy tôi nhìn sang, hắn còn cố tình nhướng mày cười khiêu khích, vẻ đắc ý toát lên từng đường nét trên mặt. Say rượu? Giờ thì tỉnh táo như chưa từng uống một giọt nào. Tôi cố ép mình bình tĩnh trở lại. Giờ phút này, một mình tôi đối đầu cả ba người, lại còn đang bụng bầu, rõ ràng không phải lúc để cứng đầu đối chọi. Ánh mắt tôi đảo qua chiếc đồng hồ treo tường—giờ này chắc chồng tôi, Thôi Dũng, vẫn còn đang trên máy bay. Không liên lạc được. Mà… có liên lạc được thì cũng chẳng trông mong gì nhiều. Tôi không nói gì, quay người bước về phòng. Trương Tố Phân vẫn còn tức, tay ôm má, định lên tiếng kiếm chuyện tiếp, nhưng bị Thôi Đại Khánh giơ tay giữ lại. “Được rồi, không có gì đâu. Bà cũng đừng gây thêm chuyện.” Lời ông ta nói là dành cho Trương Tố Phân, nhưng rõ ràng, là cố tình nói cho tôi nghe.   2. “Mẹ kiếp, nguyên cái nhà đó đúng là súc sinh đội lốt người!” Sáng sớm, bạn thân tôi – Hà Hân – đã tới đón tôi đi khám thai định kỳ. Trên xe, tôi kể lại toàn bộ chuyện xảy ra tối qua cho cô ấy nghe. Nghe xong, Hà Hân tức đến chửi ầm lên: “Hồi đó tao đã nói đừng có kết hôn rồi! Về già hai đứa mình dắt nhau vô viện dưỡng lão sống chill, mày lại cứ lao đầu vào yêu đương mù quáng!” “Giờ thì nhìn đi! Mày cưới phải cái thể loại gì vậy? Đến cầm đèn pin rọi khắp thành phố cũng không tìm được cái nhà nào ‘tởm’ hơn nhà này đâu!” Hà Hân là kiểu người không bao giờ muốn lấy chồng, chỉ tập trung làm giàu – và bây giờ thì cô ấy đúng là “tiểu phú bà” chính hiệu. Cô luôn không hài lòng với quyết định cưới vội của tôi, và hôm nay thì càng có lý do để giáo huấn thêm. Tôi chỉ biết cúi đầu im lặng, ngoan ngoãn nghe chửi. Chửi là đúng. Tôi đáng bị mắng. “Thôi Dũng đâu? Chết rồi hả?” Hà Hân lại hỏi tiếp, lần này giọng có phần gay gắt. Nhắc đến chuyện này, bản thân tôi cũng thấy rất kỳ lạ. Theo lý mà nói, Thôi Dũng xuống máy bay là sẽ gọi ngay cho tôi. Thế mà giờ đã hơn chín giờ, điện thoại im lìm, tin nhắn cũng chẳng thèm đọc. Tôi gửi bao nhiêu tin cũng như thả xuống biển, không chút hồi âm. “Thôi bỏ đi, Hân Hân, đi khám với tao cái đã.” Đến bệnh viện, Hà Hân là người lo liệu hết mọi thứ: lấy số, xếp hàng, chạy tới chạy lui… còn tận tâm hơn cha của đứa bé. Tôi định theo chân phụ một tay, liền bị cô ấy ấn mạnh xuống ghế: “Giờ đông người lắm! Ngồi yên đó cho bà! Làm trầy một cọng lông của con gái nuôi tao, bà xử mày liền đấy!” Từ lúc tôi lén kiểm tra biết là con gái, Hà Hân đã suốt ngày gọi “cháu gái nuôi của tao, cục cưng của tao” như thật. Cái gì cũng quan tâm còn hơn cả mẹ ruột là tôi. Tôi xoa bụng, mỉm cười gật đầu, ngồi chờ và lướt điện thoại cho qua thời gian. Phía Thôi Dũng… vẫn chẳng có chút tin tức nào. Trong lòng tôi bắt đầu dấy lên một linh cảm bất an. Rốt cuộc anh ta đã gặp chuyện gì? Sau khi khám thai xong, hai đứa tôi đang chuẩn bị tới một nhà hàng mới mở ăn trưa, thì một cuộc điện thoại bất ngờ phá vỡ kế hoạch. “Vâng, tôi hiểu rồi.” Tôi bình thản cúp máy. Hà Hân đang nhìn chằm chằm vào bản đồ trên điện thoại để tìm đường, quay sang thấy sắc mặt tôi không ổn, liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy, giọng đều đều, ánh mắt lặng như nước: “Không có gì to tát đâu.” “Chỉ là… chồng tao chết rồi.”   3. Người trong điện thoại nói cho tôi biết bệnh viện nơi Thôi Dũng đang cấp cứu. Tôi ngẩng đầu nhìn bảng tên trước cổng. Không phải chính là bệnh viện tôi khám thai định kỳ đấy sao? Khi chúng tôi đến trước phòng cấp cứu, người nhà họ Thôi còn chưa có ai tới, chỉ có một người phụ nữ đứng ở cửa, vừa khóc nức nở vừa lẩm bẩm: “Dũng ca, anh đi như thế này rồi, em và con biết sống sao đây…” Tôi quan sát kỹ cô ta, tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, không thuộc kiểu xinh đẹp kinh diễm, nhưng gương mặt thanh tú, nhìn lâu cũng thấy ưa mắt. Lúc này nước mắt đầm đìa, càng khiến người ta mềm lòng. Bảo sao Thôi Dũng lại mê mệt. Tôi liếc xuống bụng cô ta, hơi nhô lên, chắc mới ba bốn tháng. Thú vị thật. Người phụ nữ đó cảm nhận được ánh mắt tôi, ngẩng đầu lên nhìn, không hẳn là ngạc nhiên, chỉ có chút né tránh, lúng túng kéo áo che bụng lại. Hà Hân là người lanh trí, lập tức hiểu ra mọi chuyện, lao thẳng đến định cho cô ta hai bạt tai, tôi phải vội vàng ngăn lại: “Hân, đừng manh động, đánh phụ nữ mang thai là vô đạo đức.” Cô ta vừa mới rụt cổ lại vì sợ ăn tát, nghe tôi nói xong liền ưỡn thẳng lưng, còn cố tình phô bày bụng ra để chứng minh thân phận “bà bầu”. Tôi nhếch môi cười, xoay xoay cổ tay rồi quay sang Hà Hân nói: “Nếu đánh thì để mình, mình cũng đang mang thai mà, nhưng mình thì không có đạo đức.” Ngay giây sau đó, một cái bạt tai giáng xuống mặt trái của cô ta. “Chát!” Cô ta sững người, ánh mắt mờ mịt, chết đứng tại chỗ. “Có chút nhan sắc thì chảnh chọe, cướp chồng tôi thì kết cục là thế đấy.” Cô ta ôm mặt, chỉ tay vào tôi, rõ ràng vẫn chưa kịp hoàn hồn. Chưa để cô ta mở miệng, tôi lại tặng thêm một cái nữa, lần này bên mặt còn lại cũng đỏ ửng luôn, dấu tay hằn rõ như phấn má. “Cô làm gì vậy?!” Câu hỏi đó mà cũng phải hỏi à? Cô ta đúng là ngu một cách trong trẻo. “Tôi đang tát cô đấy, sao? Hay là lực chưa đủ, cô chưa cảm nhận được? Vậy để tôi cho thêm phát nữa nhé?” Tôi còn đang giơ tay lên, chuẩn bị phát huy nội công đai đen taekwondo thì người nhà họ Thôi cũng vừa kịp đến. Chưa thấy người, đã nghe tiếng hét từ xa của Trương Tố Phân: “Con ơiii, con ơi là con ơi!” “Mày bỏ lại mẹ với ba mày như vậy sao? Còn cả đứa con chưa chào đời của mày nữa, mày không cần nó nữa à? Mày ác lắm, Thôi Dũng ơi!” Hà Hân nghe thấy vậy, máu nóng lập tức bốc lên đầu, sắp sửa nổi trận lôi đình. Tôi nhanh tay giữ lấy tay cô ấy lại, rõ ràng cảm nhận được cú nắm này rất “rắn” – cô ấy đã siết chặt thành nắm đấm. “Bà già chết tiệt kia, bà tru tréo cái gì vậy? Vợ và con gái của Thôi Dũng đang đứng đây này!” Cái miệng đang há rộng của Trương Tố Phân khựng lại một giây, quay đầu nhìn về phía tôi đang đứng ở góc hành lang. Có lẽ bà ta không ngờ tôi lại đến sớm hơn cả họ. Ánh mắt bà ta lóe lên, né tránh rõ rệt, không dám nhìn thẳng vào tôi lâu. Bà ta lập tức chuyển sang người phụ nữ bên cạnh tôi – người mà bà đang rất cần một câu trả lời. “Mộng Vũ, Dũng nhà chúng ta xảy ra chuyện gì vậy? Sao nó lại mất rồi hả con?” Bị gọi tên, Mộng Vũ chính thức khởi động màn diễn của mình, từ khóc rấm rứt chuyển sang gào khóc thảm thiết, vừa lau nước mắt vừa kể. Tôi phải căng tai lắm mới hiểu được sự việc rốt cuộc là gì. Thì ra mấy ngày nay Thôi Dũng chẳng hề đi công tác, đó chỉ là cái cớ bịa ra để lừa tôi. Anh ta vẫn luôn ở cùng cô ta. Tối qua đột nhiên nôn mửa tiêu chảy, tưởng là ăn nhầm gì đó nên chỉ uống thuốc dạ dày rồi đi ngủ sớm. Sáng nay, Mộng Vũ gọi mãi không thấy anh ta tỉnh, hoảng hốt gọi cấp cứu. Nhưng lúc được đưa tới bệnh viện, Thôi Dũng đã không còn cứu được nữa. Bác sĩ nói nguyên nhân là do nhiễm toan ceton cấp tính vì tiểu đường. Thôi Dũng bị tiểu đường, nhưng trước nay vẫn kiểm soát tốt nhờ tiêm insulin. Suốt bao năm làm vợ anh ta, tôi luôn nghiêm khắc quản lý chế độ ăn uống chỉ vì sợ có ngày như thế này. Kết quả là anh ta lại chết trên giường của tiểu tam. Cuộc đời đúng là biết trêu ngươi một cách cay độc.