Tôi là chim hoàng yến được đại ca giới kinh thành – Tạ Tân Bắc – nuôi dưỡng lâu nhất. Vì vậy ai cũng cho rằng tôi thủ đoạn cao siêu mới giữ chân được vị tổ tông khó chiều đó. Sau này, anh đưa mối tình đầu về nước, còn tôi thì mang thai, rời đi không chút do dự. Ba năm sau, khi tôi và con gái đang ăn kem, cười nói vui vẻ… Tạ Tân Bắc bất ngờ xuất hiện, chỉ vào con gái rồi hỏi: “Giang Sơ Đường, con bé này là ai?” “Tôi… em gái tôi đó, dễ thương phải không?” Tôi run rẩy tay, hoảng hốt chống chế. Con gái hiểu ý nhìn tôi một cái, ngay lập tức chạy tới ôm lấy đùi anh: “Chú ơi, chị con đang độc thân, chưa kết hôn đâu, theo đuổi được đó nha!” … Trong đêm hè oi ả, Tạ Tân Bắc đè tôi lên thân xe mà hôn ngấu nghiến. Anh nói: “Đường Đường, nói em nhớ anh đi.” Tôi lắc đầu không chịu, anh càng hôn sâu hơn như phát điên: “Nhưng anh nhớ em, ngày nào đêm nào cũng nhớ.” Tôi đang tham gia một buổi trà chiều nhàm chán đến phát ngán của giới danh viện. Nói chính xác thì là: một đám tiểu thư thiên kim danh giá vs một con chim hoàng yến lạc lõng. Lý do tôi có thể góp mặt ở nơi như thế này, với một thân phận chẳng ra gì, là vì người tôi đi theo – vị tổ tông ấy – chính là viên minh châu chói lọi ở đỉnh kim tự tháp. Một người phất lên, gà chó cũng được thơm lây, chính là như vậy. Nhưng tôi xuất thân từ tầng đáy xã hội, từng bước lăn lộn bò lên, ưu điểm lớn nhất chính là biết điều và biết thân biết phận. Cho nên dù theo Tạ Tân Bắc gần hai năm, là người phụ nữ anh nuôi lâu nhất, tôi cũng chưa từng vênh váo, chưa từng tự mãn, càng không tự ảo tưởng. Lúc này tôi rất biết điều ngồi ở góc khuất nhất, tập trung thưởng thức bánh macaron trong đĩa một cách say sưa. Vậy mà không biết từ lúc nào, đề tài câu chuyện lại chuyển về phía tôi. “Sơ Đường à, bọn chị đều rất tò mò, bình thường thấy anh Tạ trông cấm dục lạnh lùng như thế…” “Chẳng lẽ trên giường cũng thế luôn hả?” “Đúng đó Đường Đường, ảnh chỉ liếc nhìn chị một cái là em đã run rồi, chị không thấy sợ anh ấy sao?” “Anh Tạ ngoài đời có dữ dằn không?” “Anh ấy khó chiều vậy, sao chị tóm được ảnh hay vậy?” “Cho em hỏi nhỏ cái nha Đường Đường, anh Tạ… mấy khoản đó có phải rất lợi hại không?” Tay tôi đang cầm nĩa cũng không nhịn được mà run lên một cái. “Cũng… cũng bình thường thôi, không có gì đặc biệt.” “Sao có thể chứ! Nhìn kiểu gì anh Tạ cũng không thể thuộc dạng ‘bình thường’ đâu nha!” “Anh ấy bận lắm, bình thường tụi chị cũng ít gặp nhau lắm.” Tôi ấp úng đáp vài câu, đang luống cuống không yên thì điện thoại bỗng reo lên. 2 Thấy màn hình hiện lên dòng chữ “Kim chủ ba ba”, tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội đứng dậy đi qua một bên nghe máy. Giọng nói của Tạ Tân Bắc vang lên, mang theo vẻ mệt mỏi nhàn nhạt: “Đang uống trà ở ngoài à?” “Vâng, em còn dạo qua trung tâm thương mại nữa.” “Mua gì rồi?” “Mua một cái túi và một sợi dây chuyền.” “Đi mua thêm cái váy mới.” “Vừa mới mua rồi mà…” “Váy ngủ.” “Anh Tạ…” Mặt tôi đỏ bừng như lửa, lén lút nhìn quanh như ăn trộm, rồi vội vàng tắt chế độ loa ngoài. “Một tiếng nữa tôi đến đón em.” Tạ Tân Bắc xưa nay ít nói, nói xong liền cúp máy ngay. Tôi tranh thủ viện cớ chào tạm biệt trước, rồi lại ghé trung tâm thương mại mua thêm một chiếc váy mới. Là váy ngủ. Một chiếc váy ngủ rất gợi cảm, màu đen, chất liệu lụa. Cổ áo khoét sâu, hai bên xẻ cao. Vải ren lấp ló nơi mép áo. Đúng kiểu Tạ Tân Bắc thích nhất. 3 Vừa lên xe Maybach của anh, Tạ Tân Bắc đã ra hiệu bảo tôi lại gần. Tôi ngoan ngoãn trèo lên ngồi vào lòng anh. Cơ thể vừa đi spa toàn thân xong trắng mịn, thoang thoảng mùi thơm, mềm mại tựa như không xương tựa vào ngực anh. Tạ Tân Bắc trông có vẻ rất hài lòng, tháo kính xuống, tiện tay đặt vào hộp đựng đồ. Ngón tay thon dài siết nhẹ lấy eo tôi: “Mập lên rồi hả?” Anh bóp nhẹ một cái, giọng nói lại mang ý cưng chiều. “Mấy hôm nay em ăn hơi nhiều… mai em sẽ giảm cân mà.” Dù đã ở bên anh gần hai năm, nhưng mỗi lần gần gũi thế này tôi vẫn thấy ngại ngùng. Hai tai đều đỏ ửng hết cả lên. “Không cần giảm đâu, thế này là vừa đẹp rồi.” Tạ Tân Bắc siết chặt eo tôi, tôi ngoan ngoãn dựa lên ngực anh. “Anh vừa đi công tác về mà còn ghé đón em, chắc mệt lắm rồi ha.” “Vậy tối nay em có định thưởng cho anh gì không?” Tôi vừa xấu hổ vừa giận, ngước mắt nhìn anh: “Anh không phải nên giữ sức mới đúng sao?” Tạ Tân Bắc khẽ cười, ngón tay móc lấy dây áo trên vai tôi, từ từ kéo xuống. “Giang Sơ Đường, em càng ngày càng biết cách làm loạn rồi đấy.” “Em chỉ lo cho sức khỏe của anh thôi mà…” Ánh mắt của Tạ Tân Bắc từng chút, từng chút lướt xuống dưới khuôn mặt tôi. Anh đưa tay, đầu ngón tay khẽ chạm vào họa tiết thêu tinh xảo trên áo tôi. “Cũng đúng, dù gì thì ‘bình thường’ cũng chẳng thể khiến tiểu thư Giang xinh đẹp, kiêu kỳ hài lòng được.” Đôi mắt hạnh của tôi bỗng mở to tròn xoe, các ngón tay đang ôm lấy eo anh bỗng lạnh toát. 4 “Tạ Tân Bắc…” Không nhớ đây là lần thứ mấy tôi cầu xin anh dừng lại. Những ngón tay mềm mại của tôi hoàn toàn không bám víu nổi lên người anh, chỉ có thể rơi thõng xuống bên mép giường. Tạ Tân Bắc cúi đầu, lại lần nữa hôn lên bờ môi sưng nhẹ của tôi. “Anh Tạ!” Tôi cố gắng mở to đôi mắt ướt, ánh nhìn như phủ một lớp sương đỏ mờ. “Đường Đường.” Tạ Tân Bắc buông tôi ra, nhưng lại nhẹ nhàng cắn lên vành tai tôi một cái: “Yên tâm đi, đàn ông của em dù có bận rộn, mệt mỏi cỡ nào thì vẫn còn đủ sức để ‘chiều’ em mà.” Trong lòng tôi không nhịn được mà thầm chửi một tiếng. Anh ấy luôn nhớ thù, tự phụ, kiêu ngạo. Bề ngoài thì tưởng như cao xa lạnh lùng, khó gần, nhưng thật ra chỉ cần cởi áo ra là hóa thành “sói đội lốt người”. Dù sao thì ai mà ngờ được, người đàn ông mà trước mặt ai cũng chỉnh áo sơ mi kín cổng cao tường, không bao giờ cười cợt, lại có sở thích lớn nhất là để tôi tự tay cởi từng chiếc cúc áo cho anh ấy. 5 Sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy, Tạ Tân Bắc đã đi từ lâu rồi. Dù sao thân phận chim hoàng yến được nuôi dưỡng, việc thường ngày của tôi cũng chỉ là tiêu tiền và giết thời gian. Tôi liền nằm lì trên giường tới tận trưa. Lúc rảnh rỗi lướt Weibo, tôi vô tình nhìn thấy một tin hot: “Họa sĩ trẻ nổi tiếng Thi Sự sắp về nước tổ chức triển lãm tranh lưu động, điểm dừng chân đầu tiên - Bắc Kinh.” Không hiểu sao, cái tên Thi Sự này lại khiến tôi thấy quen đến lạ. Cứ như đã nghe qua ở đâu rồi vậy. Tôi gõ tên Thi Sự vào ô tìm kiếm, ai ngờ từ khóa liên quan thứ ba lại là: “Thi Sự, Tạ Tân Bắc”. Tôi cứng đờ nhấn vào xem, chỉ có đúng một bài đăng Weibo: “Đây mới chính là hình mẫu đại ca hào môn và mối tình đầu trong mắt tôi.” Kèm theo là một bức ảnh chụp chung hơi mờ. Dù không rõ lắm, nhưng cũng có thể nhìn ra, người đàn ông thì cao lớn điển trai, cô gái thì nhỏ nhắn xinh xắn. Cô gái nhìn vào ống kính, nở nụ cười dịu dàng. Còn người đàn ông thì lại cưng chiều nhìn cô ấy. Trên vai cô, còn khoác chiếc áo khoác của anh. Tôi tắt điện thoại, nhắm mắt nằm xuống giường. Trong đầu tôi, những thông tin vừa xem cứ dồn dập ùa về. Cho đến cuối cùng, hình ảnh dừng lại. Tôi nằm trên giường với cái bụng bầu lớn, sắc mặt tái nhợt và mệt mỏi. Tạ Tân Bắc khoác tay cùng Thi Sự đứng trước mặt tôi. Cả hai đều đeo nhẫn cưới ở ngón áp út tay trái.