Ta sinh ra vốn đã khác người, muốn nhổ liễu ven đường là nhổ, một hơi có thể ăn liền ba bát cơm. Cha mẹ nhẫn nhịn ta đến cực hạn, rốt cuộc không chịu nổi nữa, gào lên: "Thu lại cái thần thông quái quỷ kia đi!" rồi dứt khoát bán ta luôn. Lần đầu tiên ta gặp công tử, hắn ngồi trên lầu các nhã gian, từ trên cao nhìn xuống, trông thấy ta giữa phố phô diễn tài nghệ—dùng ngực hứng chưởng, tay không bẻ gãy thép. Khi ấy, ta theo gánh hát, mưu sinh bằng trò diễn. Lưỡi thép chồng ba tầng, ta chỉ khẽ dùng lực, lập tức bẻ gãy. Giữa tiếng reo hò vang dội, ta bị người dẫn vào một gian phòng riêng trong tửu lâu. Công tử khi ấy vừa tròn mười sáu, dáng vẻ tuấn tú cao ráo, y phục quý khí, tay phe phẩy cây quạt, trông hệt như một vị thần tài. Hắn chậm rãi hỏi: "Tên gì?" Ta thành thật đáp: "Bảo Doanh." Hắn khẽ cười, giọng điệu lơ đãng: "Tốt, Bảo Doanh. Từ nay ngươi chính là người của gia." Lúc đó ta mới tám tuổi, sợ hãi đến mức lùi lại liên tiếp, hoảng hốt xua tay: "Ta bán nghệ, không bán thân!" Sắc mặt công tử chợt trầm xuống, "bốp" một tiếng, quạt xếp trong tay đóng lại. Hắn hừ lạnh: "Xấu như vậy, ai thèm nghĩ nhiều."   2. Về sau, ta theo công tử hồi phủ, trở thành nha đầu hầu cận bên hắn. Những năm qua, công tử đối với ta không tệ. Ta cùng hắn kề vai tác chiến, hoạn nạn có nhau… À không đúng, phải nói là tâm đầu ý hợp, sát cánh trừ bạo giúp yếu. Công tử có thịt ăn, ta cũng có canh húp. Ngoại trừ— Đây là lần thứ một trăm bảy mươi ba ta quỳ trong từ đường. Nguyên do? Ta đã đập nát thư viện nơi công tử theo học. Công tử nhà ta miệng lưỡi trơn tru như rót mật, ngày thường gây thù chuốc oán không ít. Hôm nay, hắn đang giải quyết đại sự trong viện, chẳng biết tên xui xẻo nào nghĩ quẩn, ném thẳng một vật vào người hắn, khiến đôi hài gấm mới đặt may dính bẩn. Công tử giận đến nỗi mặt mày tái mét, gào lên chấn động trời xanh, lời lẽ khó nghe: "Đồ rùa đen—tên khố/n kiế/p!!!" Hắn nghiến răng hạ lệnh: "Cho dù có phải đập nát thư viện, cũng phải moi kẻ đó ra cho ta!" Là một nha đầu biết nghe lời, ta lập tức làm theo. Dưới sự chỉ đạo của công tử, ta tay không tháo sập ba gian phòng trong thư viện, đá vỡ tường phía Đông và phía Bắc. Gã gia nô vội vã chạy về báo tin, vì kẻ gây chuyện là người của lão gia. Rốt cuộc, ngay khi ta vừa nhổ xong gốc cây ngô đồng cuối cùng, từ trên trời rớt xuống một thiếu gia nhà huyện lệnh. Hắn mỗi lần thi cử đều xếp chót bảng, còn công tử nhà ta thì đứng áp chót, thành thử hai người vốn nhìn nhau đã không thuận mắt. Giờ phút này, mặt mũi vị thiếu gia kia lem luốc đủ màu, sắc mặt thê lương thảm hại. Hắn run giọng nói: "Ta thề không phải ta làm! Ngươi tin không?" Công tử nhà ta nhướng mày, khóe môi khẽ nhếch, nửa cười nửa không: "Ngươi đoán xem?"   3. Sau buổi tan học, lão gia tức đến mức nhảy dựng lên ba thước, thậm chí còn cởi hẳn một chiếc giày đế ngàn tầng—mùi vị không mấy dễ chịu, giơ lên nửa ngày nhưng cuối cùng vẫn không nỡ đánh xuống, chỉ có thể chửi đổng để hả giận. "Tên tiểu tử thối, quậy trong nhà chưa đủ, bây giờ còn dám đập cả thư viện, mất sạch thể diện tổ tông rồi!" Công tử cũng không chịu kém, gân cổ cãi lại: "Phá thì phá! Gia đây có bạc!" Nhưng cuối cùng, bàn tay sắt của số mệnh vẫn giáng xuống mông công tử. Lão gia gầm lên: "Đó là bạc của ta!" Đúng lúc ấy, tiên sinh của thư viện đến, muốn bàn chuyện bồi thường chi phí tái thiết. Lão gia vẫn đang hăng máu, cầm giày chỉ thiên, hào khí ngút trời: "Bao nhiêu? Lão tử có bạc!" Tiên sinh run rẩy nói: "Bốn… bốn lượng?" Lão gia nhíu mày, hừ lạnh một tiếng: "Coi thường ai đấy? Lão tử cho tròn một trăm lượng!" Ta suýt nữa bật cười. Nhìn bộ dạng lão gia lúc rút bạc mà xem—quả thật giống y như công tử! Không thể nghi ngờ, đây chính là phụ thân ruột thịt của hắn! Sau khi tiễn tiên sinh ra về, lão gia còn không quên khóa trái cửa từ đường lại. Họ ở ngoài. Công tử và ta ở trong. Hai chúng ta mắt đối mắt. Trên bàn thờ tổ tiên, hai bài vị sáng lấp lánh, tỏa ra ánh sáng chói lọi. Nhìn mà nước mắt ta lưng tròng— Chỗ này mà đổi thành túi thơm, chẳng biết mua được bao nhiêu cái nữa! Nhưng bụng ta không để tâm đến những chuyện xa vời ấy. Nó bắt đầu réo vang, réo đến mức ta không nhịn được mà lên tiếng: "Công tử, ta đói." Công tử ngáp dài, giọng biếng nhác: "Dỡ tường ra xem có gì ăn không." Ta suy tư một lát, rồi lắc đầu: "Thôi, tháo cửa sổ đi. Để lại một lối thoát, dù sao gia cũng là người tốt bụng." Công tử hài lòng gật đầu: "Quả nhiên, ngươi hiểu ta." Bên ngoài, trời đã khuya. Không biết thiếu gia huyện lệnh đã về nhà chưa.   4. Công tử dẫn ta đến tửu lâu ăn món ngon, phía dưới còn có tiên sinh kể chuyện. Hắn vỗ mạnh xuống bàn, giọng vang dội, hùng hồn kể: "Chuyện kể rằng, trong trấn này có một gia tộc giàu có họ Hác, trong nhà có một công tử ngang tàng ngạo mạn. Bên cạnh công tử ấy, lại có một… nữ La Sát!" Ta dừng đũa, ngẩng đầu hỏi: "Công tử, nghe quen quá nhỉ?" Công tử còn chưa kịp đáp, đã nghe tiên sinh tiếp tục: "Nữ La Sát kia, ôi chao, quả thực lợi hại vô song! Thân cao tám thước, dung mạo dữ tợn, chỉ cần nàng bóp nhẹ một cái, đầ/u người lập tức nứ/t toá/c, má/u chảy đầm đìa. Nơi nàng đi qua, cỏ cũng không mọc nổi!" Bên dưới, tiếng xuýt xoa không dứt. Ta cứng đờ tại chỗ. Hả? "Công tử, hắn… hắn đang nói ta sao?" Công tử suy tư chốc lát, điềm nhiên đáp: "A Bảo, đừng nghe hắn nói bậy. Chỉ là lời dèm pha." Bữa ăn đó, ta không còn thấy ngon miệng nữa, so với thường ngày ăn ít hơn hẳn một bát cơm. Sau này, ta lại gặp vị tiên sinh kể chuyện ấy. Lần này, hắn chống một cây gậy mới đánh, ngồi bên quán trà ven đường, xung quanh tụ tập không ít trà khách. Hắn cao giọng kể: "Nữ thị vệ nhà họ Hác, sức mạnh vô song, tựa như thiên thần giáng thế! Công tử nhà họ Hác tuấn mỹ phong lưu, nữ thị vệ lại kiều diễm động lòng người. Hai người cùng dấn thân giang hồ, quả thực là một câu chuyện hiếm có, rung động lòng người!" Ta ngỡ rằng lỗ tai mình đã hỏng. "Công tử, đầu hắn bị lừa đá rồi sao?" Công tử sững lại. "Nói năng kiểu gì thế! Vô lễ quá!" Ta trầm mặc. Rốt cuộc là sao đây? Công tử nhà ta hình như cũng bị lừa đá rồi!   5. Công tử nhà ta họ Hác, tên Hân, tự Vượng Gia. Tuổi vừa tròn mười tám, dung mạo phong lưu, tựa cành ngọc trước gió xuân. Nói chung, hắn là một người tốt, chỉ tiếc mỗi lần mở miệng, lời nói như tẩm độc, khiến người ta muốn chế/t đi sống lại. Nhưng cũng có kẻ không ngại điều đó. Trên trán hắn trời sinh tựa như khắc sẵn ba chữ "hảo tế tử", chỉ cần ra khỏi cửa là ở đâu cũng được quý mến, săn đón. Ví dụ như biểu muội bên nhà cô hắn—Liễu Oanh Nhi. Hôm đó, ta cùng công tử xách hai túi vịt kho, từ phố chậm rãi dạo bước về nhà. Đúng lúc chạm mặt biểu muội vừa từ kiệu bước xuống, lão gia và phu nhân ra tận cửa nghênh đón. Công tử lập tức xoay người, kéo ta lùi lại, còn lầm bầm: "Chồn vàng chúc Tết gà, chẳng có gì tốt đẹp." Nhưng cũng chẳng trốn nổi ánh mắt tinh tường của phu nhân. Ta thầm nghĩ, có lẽ do công tử ăn vận quá mức chói lọi, cứ sáng lấp lánh như thế, muốn giả vờ làm người vô hình cũng khó. "Đứng lại!" "Con và biểu muội Oanh Nhi đã nhiều năm không gặp, còn không mau tới hành lễ?" Biểu muội dáng người uyển chuyển như liễu rủ, ánh mắt long lanh tựa nước mùa thu, dịu dàng hành lễ: "Biểu ca vạn phúc." Ta nhìn mà thấy cũng hay hay. Công tử nghiêm túc hoàn lễ: "Biểu muội mạnh khỏe." Sau đó không nói thêm một lời, lôi ta đi thẳng. Ta tò mò hỏi: "Công tử, vì sao phải tránh mặt biểu muội?" Công tử ngả người lên chiếc ghế gỗ nam khắc hoa, thổi nhẹ chén trà mới, thản nhiên đáp: "Nàng à? Trà Long Tỉnh tám năm—lão lục trà." Ồ, ta hiểu rồi. Loại này, ta có thể một quyền đánh khóc cả đống. Buổi tối, lão gia đặc biệt đặt tiệc từ Túy Xuân Lâu để khoản đãi biểu muội, xem như tiệc gió tẩy trần. Anh đào chín đỏ, cánh gà hầm mềm, gân hươu kho, ngỗng béo tiềm thanh… Ta thèm đến mức nuốt nước miếng không biết bao nhiêu lần. Biểu muội ánh mắt lả lướt, nhẹ nhàng đưa một cái nhìn đầy thâm ý về phía công tử. Công tử lạnh lùng buông một câu: "Cóc ghẻ mà cũng mơ ăn thịt thiên nga, nằm mơ đi." Ta ngây người, tự xét lại ba trăm hiệp mới xác nhận… hình như câu này không phải nói ta. Công tử bị biểu muội nhìn đến phát bực, bèn chửi thầm vài câu rồi bỏ đi. Cũng may, hai túi vịt kho mang về khi nãy vẫn còn ủ ấm trong bếp.