Ngày tôi kết hôn, một “người yêu cũ” nào đó bất ngờ nhắn tin cho tôi: “Em biết mình sai rồi chứ?” “Nếu biết sai rồi thì quay lại với anh đi.” Tôi cầm điện thoại, mặt mũi đầy bối rối, nhìn giao diện trò chuyện được lưu tên là “8.12 Sáu múi - Gu ăn mặc đỉnh - Tửu lượng kém” mà chìm vào trầm tư. “?” Thấy tôi mãi không trả lời, bên kia lại gửi thêm một dấu chấm hỏi nữa. “Hôm nay tôi kết hôn.” Suy nghĩ một hồi, tôi quyết định nói thẳng ra. “Đến bước nào rồi?” Đối phương trả lời ngay lập tức. “Đến bộ đồ đi mời rượu rồi.” Tôi thành thật trả lời. “Phải ra ngoài mời rượu rồi.” - Giọng nam trầm thấp, vang lên bên tai tôi, mang theo hương tre lạnh dịu xen lẫn mùi biển mát lạnh, xa xăm. - Là người tôi kết hôn - Lục Dự Chi. “Vâng.” Tôi cứng đờ, gượng gạo nở một nụ cười với anh ấy. Ngay khoảnh khắc nghe thấy giọng anh, tôi đã khóa màn hình điện thoại. Nhưng tôi không biết, anh ấy đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào, cũng không rõ đã nhìn thấy được bao nhiêu. Tôi và Lục Dự Chi là liên hôn thương mại, không có tình yêu. Nhưng chẳng ai muốn người bạn đời của mình, ngay trong ngày cưới, lại nhắn tin với một người khác giới có cái tên lưu trong máy là “8.12 Sáu múi - Gu ăn mặc đỉnh - Tửu lượng kém”. Tiệc cưới kết thúc, tôi và Lục Dự Chi quay về căn hộ lớn giữa trung tâm thành phố. Vừa bước vào cửa, tôi lập tức đá đôi giày cưới của nhà J ra khỏi chân, lê đôi chân đau nhức ngã vật xuống sofa. “Kết hôn chính là tiệc rượu nối tiếp nhau, cười đến cứng mặt, tiện thể còn rút cạn năng lượng xã giao của tôi trong suốt một năm.” Tôi xoa xoa hai má đã căng cứng của mình, vừa lầm bầm vừa nhai chữ líu ríu: “Tuyệt đối không cưới lần hai nữa đâu, mệt muốn chết!” Tôi than vãn đến quên trời quên đất. Một tiếng cười khẽ kéo tôi trở về hiện thực. Tôi không biết nên ngạc nhiên vì Lục Dự Chi - cái người luôn lạnh như cục đá - lại bật cười, hay nên lo lắng vì bản thân nói năng quá thoải mái, thể hiện quá mức thân quen. Tôi nghiêng đầu lén liếc anh ấy, thấy anh đang cúi xuống nhặt đôi giày tôi đá lung tung, đặt ngay ngắn vào tủ giày. Anh cởi áo vest ra, bên trong là chiếc áo gile đen, tay áo sơ mi trắng xắn lên tới khuỷu tay, khi cúi người, bắp tay rắn chắc khiến chiếc áo ôm sát vào người. Thật sự quá đỉnh. Giữa tôi và Lục Dự Chi không có tình yêu, nhưng có sự thầm yêu. Là tôi đơn phương thầm yêu anh ấy. Chúng tôi từng học chung một trường quốc tế cấp ba, anh lớn hơn tôi một khóa. Anh ấy rất xuất sắc, ngoại hình nổi bật, xuất thân khỏi cần bàn đến. Cách cư xử càng khỏi chê - với điều kiện bạn không định thân quen quá mức với anh ấy. Anh giỏi che giấu, nhưng một người được đào tạo làm người thừa kế từ nhỏ, bản chất đều là tính toán thiệt hơn, trao đổi lợi ích. Nếu muốn tiếp cận sâu hơn, sẽ nhận ra anh ấy luôn giữ một khoảng cách vô hình. Dù có cười với bạn, cũng mãi mang theo sự lý trí và xa cách. Hai nhà chúng tôi là chỗ quen thân, nên vừa vào trường, anh ấy đã rất chăm sóc tôi. Tài liệu học tập, hoạt động câu lạc bộ, hồ sơ du học... anh đều dạy tôi từng chút một. Ví dụ như lần tôi than thở chương trình IB quá khó, anh lập tức gửi cho tôi toàn bộ tài liệu tự soạn. Năm tôi mười sáu tuổi, đắm chìm trong sự quan tâm dịu dàng đó một cách đương nhiên. Một mối tình đơn phương không kết quả. Lá thư tỏ tình tôi lấy hết can đảm để viết, rơi xuống biển không một tiếng vang. Sau đó anh đi học ở Stanford. Nghe nói anh khá thân với một cô gái lớp phổ thông trong trường, cô đó cũng rất giỏi, giành học bổng toàn phần rồi sang cùng trường với anh. Tôi từng thấy anh và một cô gái cùng đi bộ trên đường vào kỳ nghỉ hè lớp 11, cô ấy khoác tay anh. Tôi ngồi trong xe, bóng dáng họ lướt qua rất nhanh. Khi tôi hạ kính xe xuống quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng họ. Khi đó tôi không có thân phận, không có lập trường để hỏi, càng không có dũng khí. Bây giờ kết hôn rồi, có thân phận, có lập trường, cũng có dũng khí để hỏi - nhưng tôi lại không muốn hỏi nữa. Lục Dự Chi là hồi ức rực rỡ nhất của tuổi thanh xuân tôi, sau này chẳng ai so được. Sau đó tôi chọn du học Anh, không nộp đơn vào bất kỳ trường nào ở Mỹ. Vô thức mà né tránh. Có lẽ việc thích Lục Dự Chi đã tiêu tốn hết tất cả tình cảm và tâm trí của tôi. Tôi co mình lại, đóng kín nội tâm. Còn những “người yêu cũ” sau này, tôi luôn giữ thái độ: không chủ động, không từ chối, không chịu trách nhiệm - miễn là không vượt giới hạn. Dù sao thì họ cũng không bằng Lục Dự Chi, ai khiến tôi không vui thì tôi thay người khác. Tên gì tôi cũng chẳng buồn nhớ. “Tôi tắm xong rồi, đến lượt em.” Giọng nói của Lục Dự Chi kéo tôi khỏi dòng hồi tưởng. Không biết có phải vì anh vừa tắm xong hay không, mái tóc ẩm ướt rũ nhẹ trên trán, ánh mắt nhìn tôi dường như rất dịu dàng. Chắc là ảo giác của tôi. Nghĩ đến chuyện tối nay tôi và Lục Dự Chi phải nằm chung một giường, tôi cố tình lề mề trong phòng tắm, như thể có thể tua nhanh cho qua đêm nay. Tôi tắm lâu đến mức khiến anh tưởng tôi gặp chuyện, gõ cửa tìm thì tôi mới nhận ra, không thể trốn mãi được. Tôi hít sâu một hơi, thay quần áo, phóng ra giường, trùm chăn kín đầu. Chưa đầy một giây sau, tôi bị kéo dậy. “Ngủ gì chứ, tóc còn chưa khô.” Lục Dự Chi nói xong thì cầm khăn của anh giúp tôi lau tóc. Khi tôi còn đang ngơ ngác thì tiếng máy sấy tóc vang lên bên tai. Động tác nhẹ nhàng, tỉ mỉ đến từng chút một. Rất dịu dàng. Tóc tôi dài, sấy rất phiền, nhưng anh chẳng hề tỏ ra khó chịu. Có lẽ vì máy sấy hơi nóng, tai tôi bắt đầu đỏ lên. Không khí trở nên khô nóng, tim đập loạn xạ. Hương thơm quen thuộc của anh bao trùm lấy tôi từ phía sau, mang theo nhiệt độ cơ thể anh. Tự dưng thấy an tâm. Rõ ràng cả hai cùng dùng một loại dầu gội, rõ ràng anh luôn giữ khoảng cách nửa cánh tay. 02 Tôi không ngờ sáng hôm sau lại tỉnh dậy trong vòng tay Lục Dự Chi. Tôi nhớ tối qua mình nằm ngoan ngoãn ở mép giường, còn cố tình nằm sát vào một bên. Tôi luôn ngủ rất yên. Vậy mà vừa mở mắt ra, gương mặt đó đã gần ngay trước mặt, tim tôi khựng lại một nhịp. Tôi lập tức quyết định: trước khi anh ấy phát hiện, phải chuồn nhanh mới được. Vừa cử động một chút, cánh tay đang vòng qua eo tôi lại siết chặt hơn. Tôi nín thở nhìn sang, anh vẫn chưa tỉnh. Tôi lại thử nhúc nhích, anh lại siết chặt thêm. Thử mấy lần đều vô ích, tôi đành nhắm mắt giả vờ ngủ tiếp. Ai ngờ ngủ thiệt luôn. Lúc tỉnh dậy thì Lục Dự Chi đã đi làm rồi. Theo lý mà nói, ngày thứ hai sau đám cưới nên là đi hưởng tuần trăng mật, cùng lắm cũng nên quấn quýt bên nhau vài ngày. Tiếc là tôi với Lục Dự Chi không phải vợ chồng bình thường. Anh vừa tiếp quản công ty, bận tối mắt tối mũi. Quấn quýt? Không có cửa. Tôi nhìn thấy một tấm thẻ bị đè dưới tờ giấy nhỏ trên táp đầu giường. “Thẻ làm dưới tên em, trong đó có ít tiền, không đủ thì nói tôi.” Chữ ký: Lục Dự Chi. Nét chữ mạnh mẽ, sắc sảo, rất hợp với tính cách và tác phong làm việc của anh. Tôi tiện tay tra thử… thì ra trong mắt Lục Dự Chi, vài nghìn vạn chỉ là “ít tiền”. Tôi cất thẻ đi. Đã đứng tên tôi thì hiển nhiên là của tôi. Không ai từ chối tiền cả. Chiều hôm đó, tôi nhận được tin nhắn báo anh sẽ đi công tác một tuần. Xem xong, tôi ngẩng đầu nhìn căn nhà trống trải, không chần chừ nữa mà đưa ra quyết định ngay. Tôi báo cho cô giúp việc nghỉ một tuần, sau đó xách túi quay về căn hộ riêng của mình. 03 Vừa mở cửa vào nhà, hai “nhóc con” liền vểnh đuôi chạy tới cạ vào chân tôi. Một con là mèo vàng. Con còn lại… cũng là mèo vàng. Dù gì cũng đúng thôi, vì “mèo vàng là nhất”. Cả hai vừa cạ cạ được vài cái đã lăn ra nằm ngửa, phơi bụng trắng nõn. Nhìn thế ai mà chịu nổi chứ! Tôi mỗi tay một con, thoả mãn rua rua hết lượt, sau đó mở cho chúng hai hộp pate. Tuyên bố hùng hồn: “Ăn đi, chị mới vừa được chuyển một đống tiền, pate cứ gọi là ăn tẹt ga.” Chúng nó hình như hiểu thiệt, ăn càng hăng hơn. Tôi dọn dẹp đơn giản một chút rồi đi vào phòng vẽ, dựng giá lên, vẽ linh tinh vài nét không mục đích. Đến khi nghe tiếng hai con nhóc kêu, tôi mới sực tỉnh, phát hiện mình đã vô thức phác lại cảnh đêm qua - lúc Lục Dự Chi sấy tóc cho tôi. Không có hứng tô màu, tôi tiện tay chụp lại rồi đăng lên tài khoản bên Mẫu Thư.