1. Kinh thành đều biết, người mà Phí Chiêm vốn dĩ nên lấy chính là Vương Cẩn. “Vương cùng Phí chia thiên hạ” – câu nói này, chính là để chỉ hai thế gia vọng tộc trăm năm hưng thịnh ấy.Ngay cả hoàng quyền cũng phải dựa vào sự nâng đỡ của họ mới có thể vững chắc. Lần này, nhà họ Vương kết liên với phe tân đế, đưa người lên ngôi, thế lực khuynh đảo triều đình.Nhà họ Phí lại đứng nhầm phe, liền trở thành quân cờ bị bỏ rơi trong tay tân đế. Bên ngoài lời đồn rằng, Vương Cẩn chịu áp lực từ gia tộc nên mới hủy bỏ hôn ước với Phí Chiêm – vị thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ.Rồi quay đầu liên hôn với nhà Bạch ở Hoài Dương. Tuy Bạch thị không sánh bằng Phí thị vùng Đông Hải, nhưng cũng chỉ kém đôi chút.Để càng thêm giáng một đòn vào thế lực của Phí gia, tân đế thẳng tay chỉ hôn cho Phí Chiêm một cuộc hôn nhân mới. Đường đường Phí gia, giờ lại rơi xuống cảnh phải liên hôn cùng hàn môn. Hôm ấy, phụ thân mang theo huynh trưởng – vừa được triệu dụng làm Thứ sử Dự Châu, chẳng bao lâu nữa sẽ khởi hành nhậm chức – cùng nhau từ triều trở về. Trong thư phòng, phụ thân và huynh trưởng đều mang vẻ âu sầu mà nhìn ta.“Đứa con khờ, con có nguyện ý gả đi chăng?” Ở thời đại này, khi quyền triều do sĩ tộc nắm giữ, hàn môn như chúng ta, tuyệt nhiên không có quyền lựa chọn.Trong nhà, ngoài ta ra, chỉ còn muội muội nhỏ tuổi chưa thôi buộc tóc.Nếu ta không đi, sẽ chẳng ai có thể thay thế. Ta cúi người thi lễ, nói:“Con từng nghe rằng Phí Chiêm tuy sinh ra trong danh môn vọng tộc, nhưng chẳng hề có thói quen ăn chơi phóng đãng, lại học rộng hiểu nhiều, mưu lược hơn người, là vị công tử văn võ song toàn hiếm thấy trong kinh thành. Con có thể gả vào Phí gia, cũng coi như đã kết thân được với một nhà hiển quý.” Chỉ để phụ thân và huynh trưởng an lòng, ta mỉm cười mà thuận theo mối hôn sự chỉ định này.Huống chi, ta còn ngầm nghĩ: Phí Chiêm kia, chẳng phải vẫn được ca tụng là “Đệ nhất mỹ nam tử thiên hạ” đó sao? Chân dung của chàng, một bức cũng đáng giá ngàn vàng.Không lâu trước đây, ngay cả “Họa Thánh”… Bức họa Phí Chiêm do Ngư Dương tiên sinh vẽ đã truyền ra ngoài phường chợ. Những ai may mắn được tận mắt ngắm qua đều tán thán rằng: “Người trong tranh, dung nhan yêu mị tựa mỹ ngọc.”Nam nữ đều vì thế mà si mê nghiêng ngả. Phụ thân khẽ xoa đầu ta, thở dài:“Con gái ngoan biết thuận lễ nghi, vi phụ thật may mắn. Chỉ là, chớ để lòng vướng bận. Ngày nào Phí thị đông sơn tái khởi, ắt sẽ là một cục diện khác hẳn.” Huynh trưởng cũng nói lời tâm sự với ta:“Muội à, cuộc hôn nhân này chớ nên coi thật. Bỏ qua việc giữa Phí Chiêm và Vương Cẩn còn tình nghĩa hay không, chỉ riêng thế lực sĩ tộc phía sau chàng, vốn chẳng phải thứ mà hàn môn nhỏ bé như chúng ta có thể chạm tới.” “Cùng hổ mà đi, ắt phải thận trọng gấp bội.” Huynh trưởng vừa khuyên răn vừa gõ nhắc nhở.Ta cúi mắt, nhỏ giọng đáp:“Thẩm Ngu đã rõ.” 2. Chỉ sau mấy ngày thánh chỉ chỉ hôn ban xuống, huynh trưởng liền khởi hành đến Dự Châu nhậm chức.Phụ thân thì từ Thái thú Nam Dương bị giáng xuống làm quan ở U Châu, cũng phải theo lệnh rời kinh. Trong cả kinh thành, chỉ còn lại ta cùng chất tử của huynh trưởng – Thẩm Đạo. Giờ biệt ly, tẩu tử khóc đến lệ rơi đầy mặt, chẳng nỡ xa rời hài tử thơ dại của mình.Nhà họ Thẩm ta vốn dĩ đang là một thế lực đang lên trong triều, được không ít quan lại xuất thân hàn môn ủng hộ. Điều này khiến họ Vương, vốn coi hàn môn như cái gai trong mắt, hết sức bất mãn.Họ Vương liền phớt lờ thánh ý, trực tiếp hạ điều lệnh với phụ thân và huynh trưởng, chỉ để Thẩm Đạo ở lại kinh thành, làm chất tử bị giam giữ. Đủ thấy thế lực của Vương thị, lớn đến đâu. Ta dìu tẩu tử đang khóc nghẹn, khẽ an ủi:“Tẩu đừng lo, Ngu nhi ở lại kinh nhất định sẽ lấy mạng mình mà bảo hộ Đạo ca chu toàn.” Lúc phải chia tay, Thẩm Đạo bước đến nắm chặt lấy tay ta, chúng ta cùng nhau đưa mắt nhìn đoàn xe ngựa của người nhà dần khuất bóng ngoài cửa thành. Trong lòng ta dấy lên nỗi bất an khôn xiết, chẳng biết phen chia xa này, gia nhân rời kinh có được bình an vô sự.Cũng chẳng biết ta và Thẩm Đạo – một nữ nhi, một hài tử – liệu có tìm được chốn dung thân trong cơn sóng ngầm hiểm ác nơi kinh thành này. Nửa ngày sau, người của Phí phủ tìm đến. “Thẩm tiểu thư, lão nô là quản sự của Phí gia, cứ gọi ta là Thôi mụ mụ là được. Chủ nhân nghe tin Thẩm đại nhân cùng Thẩm công tử đã rời kinh từ sớm, bèn sai ta đến rước tiểu thư vào phủ.” “Thứ nhất, trong phủ phu nhân và tiểu thư đều mong mỏi có thêm người thân cận để thêm phần ấm cúng.Thứ hai, tiểu thư mang theo tiểu công tử ở lại kinh thành, nhiều chỗ bất tiện, Phí phủ chúng ta tất nên thay mặt mà chăm lo một phần.” Chưa xuất giá mà đã ở rể phủ lang, vốn là điều thất lễ.Thế gian hẳn sẽ chê cười ta là phụ nhân vô đức. Thế nhưng ta lại vô cùng cảm kích, vì Phí gia đã cho ta cơ hội làm kẻ vượt lễ giáo vào lúc này.Chỉ mong đổi lại cho Đạo nhi và Thẩm gia ta một khoảng thở yên ổn. 3. Tuy sớm đã nghe danh Phí thị hiển hách khắp thiên hạ, phú giáp một phương,nhưng đến khi thực sự đặt chân vào phủ, nhìn thấy hành lang vườn viện nguy nga trùng điệp, kẻ hầu người hạ ra vào tấp nập, ta và Đạo nhi vẫn không khỏi sững sờ. Từ sau khi thánh chỉ chỉ hôn ban xuống, chuyện Phí gia liên hôn với hàn môn liền trở thành trò cười khắp triều đình.Nhà họ Thẩm ta, vốn nhờ cử hiếu liêm mà vào được quan trường, giờ lại biến thành vết nhơ của Phí thị, khiến bọn họ bị kinh thành quyền quý cười chê. Trong lòng ta lo sợ Phí gia sẽ bởi thế mà giận lây đến ta cùng Đạo ca, run rẩy mà bước vào tiền sảnh.Nhưng trái với dự liệu, đập vào mắt ta lại là nụ cười rạng rỡ của Phí phu nhân cùng một hàng tiểu thư yểu điệu đang đứng chờ. “Cuối cùng cũng đợi được rồi. Lâu nay đã nghe danh Thẩm tiểu thư sinh ra nhan sắc quốc sắc thiên hương, lại có tính tình trầm tĩnh đoan trang.”“Ngày hôm nay được diện kiến, quả còn hơn cả lời đồn ba phần.” Phí phu nhân vừa nói, vừa nắm lấy tay ta kéo ngồi xuống bên cạnh. “Mẫu thân, sao lại chỉ ba phần? Theo con thấy, chí ít cũng phải năm phần mới đúng!” Người tiếp lời là tiểu thư Tiêu Lan Nhi, chính là con gái dòng đích họ Tiêu ở Lan Lăng, nay là tẩu tử của Phí Chiêm. Phí phu nhân mỉm cười, ánh mắt khẽ lướt qua Tiêu Lan Nhi, dừng lại nơi bóng dáng một nam tử đang nhàn nhã bước đến. “Chiêm nhi, con cũng nói thử xem, là mấy phần?” “Thưa mẫu thân, năm phần e là còn ít, mười phần mới hợp.” Nam tử cúi người làm lễ với phu nhân, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhẹ rơi xuống người ta. Dung mạo phong thần tuấn mỹ, đẹp đẽ đến mức không lời nào trên thế gian đủ để hình dung.Là mộng trung lang quân của vô số khuê các nữ nhi chốn kinh thành,lại bởi thế cục tranh đảng thất bại mà trở thành phu quân của ta. Nghĩ đến đây, ta chỉ thấy thay chàng mà bất bình.Ta khẽ gật đầu với chàng, lập tức nghiêng mặt né đi, không dám để chàng trông thấy gương mặt mình đang ửng đỏ. Ban đầu ta vốn tưởng Phí gia sẽ bởi những lời gièm pha ngoài kia mà tìm cách đổ tội, làm khó dễ ta… Không ngờ tới, Phí gia lại đối đãi với ta thân thiết đến vậy.Quả nhiên phong thái thế gia sĩ tộc, khí độ bao dung, tu dưỡng hơn người. Trong phủ, cả một nhà rộn ràng chuyện trò suốt một hồi. Đang lúc Phí phu nhân định phân phó chuẩn bị bữa tối, Phí Chiêm đã bước lên chắn trước mặt ta. “Mẫu thân, nhi tử còn vướng công vụ trong người, hôm nay xin phép về tư trạch dùng bữa.” Tiêu Lan Nhi khẽ lấy khăn lụa che miệng, bật cười duyên dáng:“Mẫu thân, xem ra ca ca này chẳng ở lại nổi một khắc, chỉ muốn cùng muội muội Ngu nhi của chúng ta đơn độc ở bên thôi.” Phí phu nhân hơi sững lại, sau mấy nhịp liền đảo mắt nhìn qua nhìn lại giữa ta và Phí Chiêm, trong ánh nhìn thoáng lóe một tia giảo hoạt. “Được rồi.” Bà phẩy tay: “Con cứ đưa Thẩm tiểu thư về đi. Nhớ phải đối đãi tử tế với người ta.Lại nữa, đừng giữ nàng quá chặt. Ban ngày con bận việc triều chính, cứ để nàng thường xuyên đến chỗ ta, cùng ta trò chuyện.” Phí Chiêm khẽ gật đầu.Chàng đưa tay ra, ánh mắt dừng lại trên ta, phong thần như ngọc, nụ cười sáng sủa mà ấm áp. Ta ngập ngừng trong chốc lát, cuối cùng vẫn đưa tay đặt nhẹ vào lòng bàn tay chàng.Ngay tức khắc, hơi ấm từ bàn tay ấy truyền thẳng đến tim ta, run rẩy khôn tả. Chàng nghiêng người, khẽ ghé sát tai ta thì thầm:“Về nhà thôi.”