Hoàng muội muốn cùng chất tử địch quốc tư bôn. Song chưa chạy khỏi thành, đã bị hắn b/án vào kỹ viện đổi lấy lộ phí. Nàng khóc lóc viết thư cầu ta c/ứu nàng về hoàng cung. Ta đi tìm nàng, nàng lại giúp chất tử kia hạ đ/ộc cho ta. "Hoàng tỷ, xin lỗi. Nhưng Bùi lang nói chỉ có cách này, ta mới có thể thành hoàng thái nữ giúp hắn hồi quốc." Nàng vừa xin lỗi, vừa l/ột trần ta ném vào lầu xanh. Khiến ta bị bọn ăn mày phu khuân vác lăng nhục đến ch*t. Ấy vậy mà hoàng muội khác bị ta hờ hững, lại vì bảo vệ ta toàn vẹn mà bị chính tay nàng b/ắn ch*t. Tái sinh nhất thế, nàng nhìn chất tử địch quốc bị khi nhục, e dè sợ sệt hỏi ta có thể đưa hắn về cung không. Ta mỉm cười ôn nhu: "Tự nhiên, hoàng muội của ta quả thật tâm thiện." Ta tìm được Nguyệt Ninh lúc ấy. Nàng đang bị người buôn người vác lên định tống vào kỹ viện. Ta kịp thời c/ứu nàng, Nguyệt Ninh ôm lấy áo quần bị x/é rá/ch tả tơi, dựa vào lòng ta khóc nức nở. "Hoàng tỷ, Bùi lang rõ ràng đã thề, đời này tuyệt không phụ ta." Ta gi/ận nàng thân là công chúa, lại cam lòng cùng chất tử địch quốc tư bôn. Nhưng thấy nàng bị người đùa bỡn tình cảm, đối phương còn b/án nàng vào chốn yên hoa liễu ngõ, chỉ kém chút nữa là tiết trinh không giữ. Ta thề nhất định phải tìm Bùi Khuynh cho nàng, thiên đ/ao vạn quát thay nàng trút gi/ận. Nguyệt Ninh đỏ mắt: "Trên đời này quả chỉ có hoàng tỷ đối với ta là tốt nhất. "Nàng chính là muội muội ta yêu thương nhất." Ta bảo vệ nàng, cưng chiều nàng. Đều bởi năm xưa ta từng được dưỡng dục bên Tiên hoàng hậu, Tiên hoàng hậu ân tình với ta vô cùng lớn, còn trước khi băng hà vì ta tranh đoạt ngôi hoàng thái nữ. Tâm nguyện duy nhất của bà, chính là bảo ta chiếu cố tốt Nguyệt Ninh. Ta đã thề. Ân tình này Nguyệt Thuần ta tất phải báo đáp. Song ta chưa từng nghĩ tới. Một ngày kia, Nguyệt Ninh vì một gã đàn ông mà muốn đoạt mạng ta! Chén trà có đ/ộc kia là nàng tự tay dâng ta. "Nguyệt Ninh, vì sao vậy?" Ta đ/au lòng vô cùng, nghĩ mãi không thông muội muội ta yêu thương nhất lại vì một gã đàn ông mà muốn hại ta ch*t. Nguyệt Ninh lại hết sức hư tâm, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn ta. "Hoàng tỷ, ta không còn cách nào." Vẫn là dáng vẻ yếu đuối đáng thương ấy, lấy khăn tay lau nước mắt, dựa vào lòng Bùi Khuynh. "Không gi*t nàng, ta phải ch*t. A Ninh, nàng muốn nhìn ta ch*t sao?" Bùi Khuynh hướng ta nở nụ cười khiêu khích. Nguyệt Ninh gật đầu lia lịa. Mắt ngân ngấn lệ khóc như mưa rào hoa lê, thật đáng thương vô cùng. "Ta không muốn Bùi lang ch*t!" Rồi hoàng muội ta yêu thương nhất, vì tình yêu của nàng, tự tay cầm d/ao rạ/ch mạnh vào má ta. M/áu nóng hổi từ gương mặt ta tuôn chảy. Nàng vừa xin lỗi, vừa l/ột trần ta ném vào kỹ viện hạ đẳng. "Hoàng tỷ, ta có lỗi với nàng." "Song chỉ khi nàng bị hủy tiết trinh trước mặt mọi người, ta mới có thể thành hoàng thái nữ danh chính ngôn thuận." "Như thế, Bùi lang của ta mới về nhà được!" Nàng khóc khóc rồi cười. Mang vẻ đi/ên cuồ/ng ngoan cố, chẳng còn chút hối h/ận nào. Ta đ/au lòng đến nghẹt thở, không dám tin muội muội ta yêu thương nhất lại tổn thương ta như vậy. "Nguyệt Ninh, ta là hoàng tỷ của nàng." Ta nắm ch/ặt cánh tay nàng, đ/au lòng nhưng vẫn còn chút hy vọng mong manh. Mong rằng muội muội này, vẫn còn chút lương tri. Song nàng không có. "Xin lỗi hoàng tỷ, ta phải giúp Bùi lang." Nguyệt Ninh gỡ tay ta, ném ta vào ổ điếm hạ đẳng nhất, bị bọn ăn mày phu khuân vác xông lên lăng nhục hành hạ. Tưởng rằng sẽ ch*t tại đó, nào ngờ hoàng muội khác bị ta hờ hững là Nguyệt Loan lại từ đâu xông tới. Nàng muốn liều ch*t bảo vệ tiết trinh cho ta. "Hoàng tỷ đừng sợ, dù ch*t ta cũng sẽ bảo vệ nàng!" Nguyệt Loan ngoảnh lại nhìn ta, ánh mắt chỉ toàn quyết tâm tử chiến. Thân hình g/ầy guộc r/un r/ẩy không thôi, nhưng vẫn kiên định che trước mặt ta. Ta mới biết mình sai lầm đến mức nào. Lầm ngọc trai thành mắt cá. Hoàng muội ta yêu thương nhất Nguyệt Ninh, vì một gã đàn ông muốn lăng nhục ta đến ch*t. Hoàng muội ta hờ hững nhất Nguyệt Loan, lại trong cơn sinh tử ôm ch/ặt ta sau lưng. "Nguyệt Loan, hoàng tỷ có lỗi với nàng." Ta dốc hết sức lực mới thốt ra câu này. Nguyệt Ninh đang khóc lóc thấy nàng, trong mắt lập tức không còn chút hối h/ận, giương cung tên nhắm thẳng. "Đồ tiện nhân như ngươi, dám tranh sủng ái của hoàng tỷ với ta, bản công chúa lấy mạng ngươi!" "Đừng!" Ta gào thét lên, vẫn không ngăn được nàng, cuối cùng trơ mắt nhìn Nguyệt Loan ngã gục trước mặt. Trước lúc lâm chung. Nguyệt Loan còn giãy giụa muốn bò về phía ta, khuôn mặt nhỏ dính m/áu mang nụ cười nhẹ, miệng lẩm bẩm: "Hoàng tỷ, ta vẫn có thể bảo vệ nàng..." Tim như bị ai bóp ch/ặt, đ/au đến nghẹt thở. Ta nhìn Nguyệt Ninh vẫn như hoa tơ xanh dựa vào lòng Bùi Khuynh, lúc này với nàng chỉ còn h/ận ý ngập trời. Ta quả thật, sai lầm thảm hại như vậy. "Hoàng tỷ, sao nàng có thể nhìn ta bằng ánh mắt ấy?" Sắc mặt Nguyệt Ninh càng ngày càng quằn quại, cuối cùng khẽ cười gằn: "Trên đời này quả chỉ có Bùi lang mới chỉ yêu mỗi mình ta." Dứt lời. Bọn kia xông lên, cuối cùng ta bị lăng nhục mà ch*t. H/ận ý ngập trời, khiến ta trong khoảnh khắc lâm chung tái sinh trở về. Tái sinh vào— Ngày đầu Nguyệt Ninh gặp Bùi Khuynh. "Sao họ lại b/ắt n/ạt người ta thế!" Nguyệt Ninh chỉ tay về phía chất tử địch quốc Bùi Khuynh đang bị khi nhục, khuôn mặt ngây thơ vô hại kia ngập tràn phẫn nộ. "Hoàng tỷ, ta có thể đưa hắn về cung chữa trị không?" Nguyệt Ninh kéo tay áo ta, muốn được ta đồng ý. Mà hoàng đế chỉ có ba nữ, ta là duy nhất đủ tư cách kế vị và được đại thần bách tính tự nguyện thừa nhận là hoàng thái nữ. Phụ hoàng thân thể suy nhược, nay phần lớn triều chính đều do ta xử lý, ta nắm quyền ngôn tuyệt đối. Huống chi, ta còn nắm giữ binh quyền. Nên Nguyệt Ninh muốn c/ứu chất tử địch quốc, đưa hắn về cung điện, nhất định phải ta phát ngôn mới được.