Ngày thứ hai sau khi trở về M/a giới. Ta thư thái nằm nghỉ nơi tẩm điện nguy nga lộng lẫy của mình, trong lòng ôm ấp nữ m/a yêu kiều diễm lệ. Nhấp chén rư/ợu huyết ủ lâu năm, lười nhác nghĩ ngợi không biết bao giờ thì đại chiến Thần – M/a sẽ bùng n/ổ. Nào ngờ chưa hưởng thụ được bao lâu, đám thị vệ đã cuống quýt xông vào. "Bẩm… không xong rồi!" Ta lập tức ngồi bật dậy, ánh mắt chợt nghiêm lại. Thị vệ thở dốc: "Xích... Xích Uyên Thượng Thần đã đ/á/nh vào M/a giới rồi!" Chén rư/ợu trong tay ta rơi bịch xuống đất. Chỉ vừa nghe đến cái tên kia, ta đã r/un r/ẩy chân mềm nhũn, thậm chí mông còn thấy ê ẩm. Hai đầu gối va vào nhau cồm cộp, chỉ h/ận không có cái chăn dày nào để quấn ch/ặt lấy mình. Nhưng ta cố gắng kìm nén lại. Trong mắt thuộc hạ, hai mươi năm qua ta vẫn đóng cửa bế quan tu luyện. Chẳng ai biết được ta trốn ra ngoài gây một đống phong lưu n/ợ nần, còn bị kẻ th/ù không đội trời chung của Thiên giới đ/è xuống. Lỡ lộ tẩy, mặt mũi M/a Tôn ta đây còn biết để vào đâu. Ngay khi thị vệ còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bị người mới đến tiện tay hất văng ra ngoài điện. Ta gắng gượng ngồi thẳng, ra vẻ điềm tĩnh, cất giọng lạnh lùng: “Thần – M/a vốn nước sông không phạm nước giếng. Hôm nay thần quân tự ý vượt giới xông vào, chẳng lẽ muốn khai chiến?” Xích Uyên khoác bạch bào, gương mặt thanh tú lạnh lẽo hơn cả y phục. Hắn ngẩng mắt liếc nhẹ, ánh nhìn dừng trên nữ m/a y phục mát mẻ trong lòng ta. M/a tộc vốn chẳng câu nệ, vài mảnh vải cũng có thể trở thành y phục, đ/á/nh nhau thì tiện x/é ra làm vũ khí. Nữ m/a này coi như bảo thủ nhất, vậy mà trong mắt Xích Uyên, ta lại thấy rõ cái cảm giác như thể mình vừa bị bắt gian tại giường. Ta buông nữ m/a đang r/un r/ẩy sợ hãi. "Ngươi lui xuống trước đi." Điện lớn chỉ còn một thần một m/a đối diện từ xa. Xích Uyên từng bước tiến tới, bóng dáng cao ráo tuấn mỹ càng lúc càng gần, hương khí nhàn nhạt quanh người hắn phảng phất lan tới, khiến ta bất giác khô cổ khát nước. Ta chau mày, quát: “Có gì thì nói thẳng! Lại gần thế làm gì?” Xích Uyên dừng ngay trước mặt, sắc mặt nghiêm cẩn. Bất ngờ hắn giơ tay, gỡ đai lưng, vén bạch y. Ta lập tức quát lớn: “Đồ vô lại! Ngươi dám làm càn trong m/a cung—” Chưa dứt lời, hắn đã rút từ trong áo ra một đứa bé, nhét thẳng vào tay ta. “Đứa nhỏ khóc mãi, chắc đói bụng, muốn bú sữa.” Ta ch*t lặng, cúi xuống nhìn. Đứa bé bị yểm thuật c/âm lặng, chỉ thấy miệng gào khan, nước mắt nước mũi giàn giụa, đáng thương vô cùng. Nhưng… Ta lập tức bật dậy, gân xanh nổi đầy trán: “Xích Uyên, ngươi đi/ên rồi hả?! Bổn tôn là nam nhân! NAM NHÂN! Lấy đâu ra sữa mà cho con bú? "Muốn đ/á/nh nhau thì nói thẳng, đừng ở đây khiêu khích nhục mạ ta! Ngươi có tin bổn tôn lập tức phát động Thần M/a đại chiến, đ/á/nh thẳng lên Nam Thiên Môn không!" Xích Uyên thản nhiên lau nước bọt văng lên mặt. “Ngươi nóng nảy như vậy, chẳng lẽ muốn chối bỏ sao? Đứa nhỏ là con ngươi, ngươi không nuôi thì ai nuôi?” Hắn vung tay, giữa không trung hiện ra một tấm hư ảnh khổng lồ, chiếu lại từng cảnh trong hai mươi năm chúng ta dây dưa dưới hạ giới. “Có cần ta giúp ngươi nhớ lại, đứa bé này từ đâu mà ra không?” Mặt ta đỏ bừng, vội ôm ch/ặt lấy đứa nhỏ. “Không… khỏi cần!”