Trong cuốn sách này, Trì Tự, thiên tài tài chính lạnh lùng sẽ gây chấn động trong tương lai, hiện đang bị một nhóm con ông cháu cha x/ấu xa b/ắt n/ạt. Hắn dựa lưng vào tường, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào những người trước mặt. "Trì Tự, sao đế giày của mày rá/ch hết rồi? Bẩn thế này cũng dám đi học cùng bọn tao à." Người con trai đó cố tình bịt mũi, vô cùng kh/inh thường. Biểu cảm của Trì Tự không d/ao động, nhưng mặt hắn tái nhợt, nắm ch/ặt nắm đ/ấm, toát lên một chút cứng đầu mỏng manh. Còn tôi, Ngụy Thư Trình, nhân vật phản diện thứ hai trong truyện. Sẽ đẩy Trì Tự vào bước đường cùng khi hắn sắp sụp đổ, đ/á hắn xuống vực sâu. Hệ thống trong đầu tôi ân cần nhắc nhở: [Sẵn sàng chưa— à, đúng rồi, cưng, chải tóc đi, tóc dựng lên rồi kìa.] Tôi dùng sức vuốt ngược tóc thành kiểu dữ dằn, rồi với nụ cười nham hiểm, từ từ bước tới: "Các chú đang nói chuyện gì vui thế? Kể tôi nghe với?" "Đại ca Ngụy, anh đến rồi. Đây, Trì Tự lại đứng đầu lớp, chúng em đến chúc mừng hắn thôi." "Được rồi, không cần các chú nữa." Tôi vẫy tay, đuổi họ đi. Hành lang vắng tanh, chỉ còn lại tôi và Trì Tự bị chặn lại. Hắn vô cảm liếc nhìn tôi một cái, rồi nhặt chiếc cặp trên đất, quay lưng bỏ đi. Ch*t ti/ệt! Tôi còn chưa nói gì! Bản thảo tôi thức đêm viết không thể lãng phí được! Tôi vội vung tay chặn đường hắn, vô tình, lòng bàn tay tôi áp sát vào ng/ực hắn. Trì Tự nhíu mày, mím môi, im lặng nhìn chằm chằm vào tay tôi. Hệ thống giải thích: [Cưng, tui nhớ ra rồi, nhân vật chính dường như hơi kén chọn.] [Thế à. Tốt quá, tôi sẽ làm hắn khó chịu thật nhiều.] Tôi cười á/c không buông tay, nghiêng đầu khiêu khích: "Này anh bạn, luyện thế nào mà cơ bắp to thế?" Trì Tự quả nhiên nhíu mày ch/ặt hơn, lộ vẻ gh/ê t/ởm: "Cút đi." Hắn muốn đẩy tôi ra, tôi cố tình không chịu, hai tay ôm lấy hắn, đẩy hắn vào tường: "Đừng đi vội, nghe tôi nói hết đã." Tôi đã tích lũy cả một bụng lời lẽ rác rưởi, chuyên để chế nhạo hắn chỉ riêng cái mặt vô cảm của hắn, đã có mười tám cách so sánh trừu tượng. Ánh mắt Trì Tự trở nên u ám, hắn nhìn tôi một cách đ/ộc á/c. Như thể nhìn rác rưởi. Một tay hắn siết ch/ặt cổ tay tôi, lực mạnh đến mức xươ/ng tôi đ/au nhức. Tôi thầm than phiền với hệ thống trong đầu: [Trời ơi, đ/au quá, hắn không phải là học sinh nghèo sao! Ngày nào cũng ăn bột protein à!] Hệ thống hay lải nhải, lại có tính cách mềm mỏng: [Cưng, cố lên thêm chút nữa. Kịch bản của cậu là phải b/ắt n/ạt Trì Tự thật mạnh, để cho nữ chính Trần Tô Tô đi ngang qua thấy đấy!] [Không thì sao cô ấy có thể thấy việc nghĩa mà ra tay, khiến Trì Tự từ đó nhìn cô ấy bằng con mắt khác? Không nhìn bằng con mắt khác, thì làm sao có cuộc đoàn tụ sau nhiều năm xa cách! Đây là điểm cốt truyện rất quan trọng đấy!]