Ta đã đồng ý với thỉnh cầu của Chu Dự. Không phải vì ta mềm lòng, mà là vì ta không muốn tiếp tục ở lại trong phủ nữa. Nhìn khắp kinh thành, kẻ có thể lập tức cho ta một mái nhà, chỉ có phủ Tiêu gia. Tiêu Đình Hòa trọng thương bất tỉnh đã lâu, gả cho hắn, so với việc ở lại chứng kiến những bộ mặt xấu xí kia, chẳng phải tốt hơn sao? Thúy Quyên ngồi bên cạnh ta, bực tức mắng Chu Dự là kẻ bạc tình. Ta khẽ cười: “Người luôn hướng về nơi cao hơn, hắn chọn tỷ tỷ mà không chọn ta, cũng là lẽ thường tình.” Chu Dự là biểu ca của Tống Thanh Hà – đích tỷ của ta, xuất thân danh môn, phong thái ôn hòa nho nhã. Còn ta, chỉ là một thứ nữ thân phận thấp kém, số mệnh hẩm hiu. Trong mắt người đời, ta và hắn vốn dĩ cách biệt một trời một vực. Ban đầu, ta và hắn chẳng có bất cứ mối quan hệ nào. Nhưng vào thượng nguyên năm ngoái, hắn lại bất ngờ tặng ta một chiếc đèn hoa sen, còn nói đã chú ý đến ta từ lâu, lời lẽ tràn ngập yêu thương. Hắn vốn phong nhã xuất chúng, lại là công tử thế gia, còn ta, dù biết chẳng chân thực, nhưng vẫn không khỏi nảy sinh tham vọng xa vời. Nếu có thể gả cho hắn, chẳng khác nào phượng hoàng bay lên cành cao. Mãi đến sau này ta mới biết, sở dĩ hắn tiếp cận ta, chỉ vì một đạo sĩ từng nói hắn sắp gặp đại nạn, cần một nữ tử có mệnh cứng cỏi, lại mang tuổi Dần để hóa giải tai ương. Vậy là, ta trở thành lựa chọn của hắn. Giờ đây, tai kiếp đã qua, hắn lại đỗ cao trong kỳ thi đình, tiền đồ rạng rỡ, tất nhiên sẽ không cưới ta. “Nhưng… tiểu thư, người không thể gả cho Tiêu tướng quân được! Nếu hắn chết, người chẳng phải sẽ phải thủ tiết cả đời sao? Nếu hắn sống… nghe nói… nghe nói khi nổi giận, hắn có thể ăn thịt người đó!” Ta bật cười, đưa tay chạm nhẹ vào trán Thúy Quyên : “Hoàng thượng đã đích danh chỉ định đích tỷ đi xung hỉ, muội nghĩ ta có thể lựa chọn sao?” Ta sớm đã đoán được, phụ thân nhất định không nỡ để đích tỷ đi xung hỉ. Cuối cùng, người bị đẩy ra, chắc chắn vẫn là ta. Chính vì vậy, ta mới hy vọng lời cầu thân hôm nay của Chu Dự có thể giúp ta thoát khỏi tình cảnh này. Nhưng giờ đây… “Thôi thì cũng tốt, gả cho ai chẳng là gả?”   2. Bởi vì là hôn sự xung hỉ, mọi chuyện được tiến hành vô cùng vội vã. Từ lúc định hôn đến ngày thành thân, chỉ vỏn vẹn nửa tháng. Ngày xuất giá, Chu Dự đứng bên ngoài tấm rèm, đưa cho ta một cây quạt. Hắn nói, nếu sau này gặp chuyện khó khăn, chỉ cần có người mang cây quạt này đến tìm hắn. Nhưng khi rời đi, ta đã tiện tay đặt lại cây quạt trên bàn. Sau này dù có phải ăn xin đầu đường xó chợ, ta cũng không bao giờ đi tìm hắn. Kiệu chỉ xóc nảy mấy cái liền đến Tiêu phủ. Vì Tiêu Đình Hòa là Trấn Quốc Tướng quân, trong phủ vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều là những lời chúc phúc. Ta được đưa vào tân phòng, tự tay vén khăn voan, liền nhìn thấy Tiêu Đình Hòa đang nằm trên giường. Khuôn mặt hắn tái nhợt, sinh khí yếu ớt, nhưng ngay cả khi như vậy, ta vẫn có thể nhận ra sự uy nghiêm và tuấn tú trong đường nét khuôn mặt sắc bén như đao tạc kia. Nghe nói, hắn bị trúng mấy mũi tên, lúc được đưa về phủ, máu gần như đã chảy cạn. Nếu đổi lại là người khác, e rằng sớm đã bỏ mạng. Ấy thế mà hắn vẫn kiên trì chống đỡ đến tận hôm nay. "Quả nhiên là dung mạo xuất chúng, nếu cứ thế mà chết đi thì thật đáng tiếc." Ta ngồi xuống mép giường, không kìm được mà đưa tay khẽ lướt qua chân mày của hắn. "Người ta đều nói ta mệnh cứng, có thể trấn áp tà khí. Hy vọng lần này cũng có tác dụng với chàng." Sau khi khách khứa ngoài tiền viện đã dần rời đi, một vị ma ma chuyên hầu hạ Tiêu Đình Hòa đến căn dặn ta những việc cần chú ý khi chăm sóc hắn. Ta lặng lẽ ghi nhớ từng điều. Nghe xong, ta không khỏi hỏi: "Hôm nay đã lau người cho hắn rồi chứ?" Ma ma đáp: "Hôm nay là ngày đại hỷ, sáng sớm đã có người tắm rửa sạch sẽ cho tướng quân. Nhưng từ ngày mai trở đi, những việc này sẽ do phu nhân tự mình làm." Dứt lời, bà ta liền lui xuống. Ta khẽ thở phào, may mà hôm nay không cần phải tự tay lau người cho hắn. Còn ngày mai… ngày mai rồi tính sau. Ta nhẹ nhàng kéo tay Tiêu Đình Hòa ra khỏi chăn, bắt đầu xoa bóp cánh tay cho hắn. Ma ma dặn rằng, mỗi ngày đều phải làm vậy, như thế thân thể hắn mới không bị cứng lại. "Tay trái cũng có vết chai, chẳng lẽ hắn thuận tay trái?" Ta hiếu kỳ, liền cầm lấy tay phải của hắn xem thử. Tay phải cũng có vết chai dày. "Chẳng lẽ là song đao lưu?" "Ngón tay thật dài, không biết khi cầm đao trông sẽ ra sao?" Xoa bóp tay xong, ta vén chăn lên, tiếp tục xoa bóp chân cho hắn. Chân hắn rất dài, dù đã nửa năm không cử động, cơ bắp vẫn rắn chắc đầy sức mạnh. Nhưng trên đôi chân ấy, vết thương chằng chịt, ngang dọc đan xen, trông vô cùng đáng sợ. "Muốn làm Trấn Quốc Tướng quân, một người dưới mà vạn người trên, quả thật chẳng dễ dàng gì." Ta nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Ngươi cứ ngủ đi, sau này ta sẽ ngủ trên nhuyễn tháp. Nhưng nếu ngươi tỉnh lại, cũng đừng vì thấy trong phòng có thêm một người mà giết ta. Ta vô tội đấy." Sau đó, ta lấy y phục đi tắm. Lúc bước ra, vừa lau tóc vừa liếc mắt nhìn về phía giường, bước chân chợt khựng lại. "Tay hắn… sao lại ở bên ngoài chăn? Vừa rồi ta đã đắp lại rồi cơ mà?"   3. Ta đứng bên giường hồi lâu, nhưng tay hắn không hề động đậy thêm lần nào. Sau đó, ta lại cẩn thận đắp chăn lên tay hắn. Ban đêm vô cùng yên tĩnh. Thế nhưng, ta ngủ đến nửa đêm lại đột ngột tỉnh giấc, vội vàng mở cửa phòng gọi ma ma vào. Ma ma thấy vậy, không khỏi lo lắng hỏi: "Phu nhân, tướng quân có chuyện gì sao?" Ta nhìn về phía giường, có chút ngượng ngùng, hạ giọng hỏi: "Ma ma… tướng quân… có cần… đi tiểu không?" Ma ma kinh ngạc nhìn ta một cái, dường như không biết nên nói gì. "Con người còn sống, tất nhiên sẽ có nhu cầu sinh lý rồi." Ta nhất thời sững sờ. Ma ma khẽ thở dài: "Phu nhân, lúc đầu có thể ngượng ngùng, nhưng làm nhiều rồi sẽ quen thôi. Hơn nữa, người và tướng quân là phu thê, có gì phải sợ chứ?" Nói xong, bà ta liền lui xuống. Ta quay lại giường, nhìn Tiêu Đình Hòa một lúc lâu. "Chuyện này… có làm bao nhiêu lần ta cũng không thể quen được đâu. Hay là… ngươi nhịn chút đi?" Ta giúp hắn chỉnh lại chăn đệm, nhẹ giọng thì thầm: "Sáng mai sẽ có tiểu tư đến chăm sóc ngươi." Vừa dứt lời, ta quay người định rời đi thì bất ngờ màn giường bị đè bên gối hắn đột nhiên rơi xuống, che phủ toàn bộ chiếc giường, hoàn toàn ngăn cách tầm nhìn của ta. Ta ngẩn người một lúc, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, liền quay lại nhuyễn tháp nghỉ ngơi. Sáng hôm sau, ta theo quy củ đến tiền viện bái kiến người trong Tiêu gia. Tiêu lão phu nhân vốn xuất thân quận chúa, sau khi thành thân với An Quốc công liền sinh được hai nhi tử. Trưởng tử là Tiêu Đình Dật, còn Tiêu Đình Hòa là thứ tử. An Quốc công không màng chuyện thế tục, suốt ngày chỉ lo trồng hoa, nuôi gà chọi, dắt chim đi dạo, là một kẻ ăn chơi nổi tiếng khắp kinh thành. Buổi vấn an và nhận thân không hề ấm áp chút nào. Tiêu lão phu nhân bắt ta đứng suốt một canh giờ, liên tục răn dạy không ngừng. Ngược lại, Tiêu Đình Dật có một nhi tử tên Tiêu Quân, đứa trẻ mới năm tuổi nhưng quy củ còn học tốt hơn cả người lớn, trông rất đáng yêu. Trở về phòng, Tiêu Đình Hòa đã được hầu hạ rửa mặt xong xuôi. Ta ngồi bên mép giường nghỉ ngơi, khẽ giọng nói với hắn: "Người trong nhà ngươi có vẻ nghiêm khắc thật đấy." "Lão phu nhân vô duyên vô cớ mắng ta suốt một canh giờ." "Nếu không phải trước đây ở nhà, đích mẫu của ta cũng hay bắt ta quỳ phạt, thì hôm nay e rằng lỗ tai ta đã mọc kén rồi. Quả thật bà ấy có bản lĩnh, không nói được chuyện hay nhưng lại có thể nói mãi chuyện vô dụng." Vừa nói, ta vừa kéo tay Tiêu Đình Hòa ra, nhẹ nhàng xoa bóp cho hắn. "Ngươi không giống mẫu thân của ngươi lắm. Nàng ấy không xinh đẹp bằng ngươi." "Ngươi giống Quốc công gia sao? Nhưng hôm nay ta chưa gặp ông ấy, nghe nói vừa sáng sớm đã ra ngoài dắt chim đi dạo. Phụ thân ngươi thật rảnh rỗi!" Ta dừng một chút, chợt nhớ tới một chuyện, liền than thở: "Đại tẩu của ngươi còn bóng gió với ta, nói rằng ngươi thích một vị biểu muội của nàng, hình như tên là… Dung Nguyệt. Nhưng thích có ích gì chứ? Khi ngươi bị trọng thương, sao nàng ta không đến xung hỉ? Để rồi cuối cùng lại hại ta – một người vô tội!" Ta vừa nói vừa thở dài, chợt sinh ra một ý nghĩ. "Sau này nếu ngươi tỉnh lại, ngươi phải nhìn rõ con người của nàng ta. Đừng có mà gây chuyện, đòi ta rời đi để cưới nàng ta vào cửa." "Mà thôi, nếu ngươi thật sự muốn ta đi cũng được, nhưng ít nhất…" Ta đứng dậy, lấy bàn tính ra, cẩn thận tính toán một lượt. "Ít nhất cũng phải cho ta hai mươi vạn lượng bạc làm phí bồi thường. Nếu không, ta sẽ không nhường vị trí này đâu, cứ thế làm chính thất cản đường uyên ương hoang dã!" Ta đang bấm tính, bỗng cảm giác đầu ngón tay hắn khẽ động. Ta lập tức sững người. "Ngươi… có thể động sao?" Hắn không đáp lại. Ta thử dò hỏi: "Nếu ngươi nghe được ta nói chuyện, hãy cử động một lần nữa để đáp lại ta." Nhưng hắn vẫn không có phản ứng gì. Ta nheo mắt nhìn hắn, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ ta nhìn nhầm?" Ta thở dài, vừa giúp hắn đắp lại chăn vừa lầm bầm: "Mà ngươi cũng đừng vội tỉnh lại. Ta vẫn chưa thích nghi với gia đình ngươi đâu. Nếu ngươi giống mẫu thân ngươi, ngày nào cũng nghiêm khắc răn dạy, vậy chẳng phải ta càng khổ sao?" "Hầy… một kẻ không có chỗ dựa vững chắc, đi đến đâu cũng không dễ sống." Ba ngày sau khi xuất giá, theo tục lệ ta phải về thăm nhà mẹ đẻ. Tiêu lão phu nhân là người rất coi trọng lễ nghi, nên hồi môn cũng phải thật rình rang, phô trương thanh thế. Nhìn chiếc xe ngựa chất đầy lễ vật, ta phân phó xa phu dừng lại ở đầu hẻm, sau đó kéo ra mấy túi đồ quý giá, giao cho Thúy Quyên : "Mang đi bán lấy tiền." Thúy Quyên vội vã ôm một túi trên vai trái, hai túi bên vai phải, nhanh chóng chạy đi. Lúc này, ta mới thong thả bước vào nhà. Vừa qua cửa, ta đã nhìn thấy Chu Dự đang đứng dưới mái hiên hành lang. Vừa trông thấy ta, hắn lập tức sải bước nhanh đến. "Thanh Ương, mấy ngày nay nàng sống có tốt không? Tiêu gia có đối xử khắc nghiệt với nàng không?"