Trên boong tàu, người đàn ông t/át con gái mình một cái, giằng lấy áo nó rồi xô ngã xuống đất, ch/ửi ầm lên: "Tao đã bảo mày rồi, ra ngoài thì đừng có nói bậy. Mọi người đến đây để chơi, mày bảo tàu chìm, có phải đang nguyền rủa cả bố lẫn mẹ mày ch*t không? Quỳ xuống, xin lỗi các cô chú đi!" Cô bé mặc đồ đỏ bị t/át, trong mắt đầy vẻ h/oảng s/ợ, lao vào lòng mẹ, không dám thốt lên lời nào nữa. "Xin lỗi mọi người, con gái tôi... đầu có một khối m/áu tụ nên hay nói lảm nhảm, cháu không cố ý đâu ạ." Mẹ cô bé chắp hai tay lại, cúi người xin lỗi từng hành khách xung quanh. Từ xưa đến nay, nói tàu chìm khi ở trên thuyền là điều đại kỵ. Những người có mặt ở đó đều đến đây để du ngoạn, vốn dĩ đang rất vui vẻ, bỗng bị một cô bé nói sẽ ch*t đuối vì tàu chìm, ai nấy đều tối sầm mặt lại. Đến cả nhân viên đứng gần đó cũng trở nên lạnh lùng, không hề tỏ ra đồng cảm vì cô bé bị bệ/nh. "Trẻ con bị ốm thì đưa đến bệ/nh viện, mang ra ngoài làm phiền người khác, làm gì có cha mẹ nào như các người chứ?" "Tôi thấy bệ/nh tật là giả thôi, chắc chắn là do bố mẹ chiều hư." "Nuôi không được thì đừng đẻ. Nhìn cả nhà các người cũng chẳng giống người giàu, đẻ con ra cũng chỉ để chịu khổ." ... Từng lời chỉ trích vang lên, mẹ cô bé tủi thân ôm ch/ặt con vào lòng. Còn bố cô bé thì liếc mắt, mặt mày lạnh lẽo nổi cáu: "Tôi đã bảo cô đừng đưa nó ra ngoài, cô lại không nghe. Nó muốn đi du thuyền thì cô cũng chiều, cô nhìn xem cô đã nuông chiều nó đến mức nào rồi?" "Em... em chỉ muốn Mộc Mộc cả đời không phải tiếc nuối điều gì." Mẹ cô bé giải thích. Bố cô bé mắt đỏ ngầu ch/ửi rủa: "Không tiếc nuối cái gì? Hồi nhỏ chúng ta chẳng có gì, chẳng phải cũng sống tốt đó sao? Nó đâu phải sắp ch*t, tôi thấy nó chỉ giả vờ thôi, suốt ngày ăn nói lảm nhảm dọa người. Cứ nuông chiều đi, sớm muộn gì cũng gây ra đại họa." Nói xong, bố cô bé hậm hực đi về phía khoang tàu. Tôi đứng ở một bên, nhìn cảnh này, trong lòng lại cảm thấy có gì đó không đúng. Đặc biệt là khi cô bé ngước mắt nhìn tôi, trong đôi mắt lóe lên một tia sáng vàng rất mờ, tia sáng vàng đó chạy lên giữa trán, tạo thành một khe hở rồi biến mất. Mở Thiên Nhãn? Tôi nhanh chóng bước đến trước mặt cô bé, ngồi xổm xuống. Mẹ cô bé đang lau nước mắt cho con, thấy tôi liền vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi cô. Mộc Mộc nhà tôi hai năm trước bị ngã đ/ập đầu, bên trong có khối m/áu tụ, nên hay nói linh tinh. Cháu thực sự không cố ý đâu ạ." Tôi cười lắc đầu, lấy trong túi ra một viên kẹo sữa Thỏ Trắng và nói: "Không sao đâu. Tôi thấy đứa bé này rất dễ thương." Cô bé thấy tôi đưa kẹo, nhẹ nhàng lắc đầu rồi nói: "Cảm ơn chị. Em không ăn kẹo." Không ăn sao? Tôi vẫn nhét viên kẹo vào tay cô bé. "Cầm lấy đi con." Mẹ cô bé khẽ nói một tiếng. Cô bé cầm viên kẹo trên tay nhìn một lúc lâu, rồi cẩn thận bỏ vào túi áo nhỏ của mình. Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt và giữa trán cô bé. Lúc nãy, tôi quả thật thấy cô bé đã mở Thiên Nhãn, nhưng bây giờ nhìn gần lại, đôi mắt và giữa trán của cô bé lại không có dấu hiệu gì của Thiên Nhãn nữa. "Cô ơi, chúng tôi… phải vào khoang tàu rồi ạ." Mẹ cô bé thấy ánh mắt của tôi thì có chút không tự nhiên, kéo con lại rồi nói với tôi. Tôi hoàn h/ồn lại, lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho mẹ cô bé và nói: "Chào cô, tôi là Hứa Tâm, đây là danh thiếp của tôi. Nếu bệ/nh của con gái cô tái phát, cô có thể gọi cho tôi." "Cô là bác sĩ?" Mẹ cô bé mở to mắt, vội vàng dùng cả hai tay nhận lấy danh thiếp. Tôi cười gật đầu: "Cũng xem như là thế." Xung quanh có quá nhiều hành khách qua lại, dấu vết Thiên Nhãn của cô bé cũng biến mất, nên tôi không kéo mẹ cô bé lại để nói chuyện thêm nữa. Vào trong khoang tàu, dưới sự hướng dẫn của quản gia riêng, tôi đi đến căn phòng hạng sang ở tầng cao nhất. Ngay khi tôi chuẩn bị bước vào phòng, một giọng đàn ông vang lên từ hành lang bên cạnh: "Bà chủ Hứa." Tôi quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông tóc ngắn, trong lòng khựng lại: "Dương..." Chưa kịp nói ra, người đàn ông đã chủ động lên tiếng: "Cứ gọi tôi là Dương Kỳ được rồi." Nhìn vào ánh mắt của anh ta, tôi cũng hiểu ý của anh ta. Dương Kỳ là một cảnh sát, anh ta mặc thường phục nên không tiện tiết lộ thân phận. Nửa tháng trước, tôi đã gặp Dương Kỳ trong một vụ án liên quan đến q/uỷ khí. Bây giờ lại gặp, rõ ràng không phải là trùng hợp. "Dương... Kỳ, anh đến đây không phải là trùng hợp chứ?" Tôi nhìn tấm vé tàu trên tay Dương Kỳ. Lần này tôi đến du thuyền Rose Princess là để tham gia một buổi đấu giá. Dựa trên manh mối tôi có được, tại buổi đấu giá này sẽ xuất hiện một món q/uỷ khí mà tôi đang tìm ki/ếm. Dương Kỳ cũng biết manh mối này, cộng thêm anh ta là một cảnh sát, việc gặp tôi trên con tàu này rõ ràng không phải trùng hợp. "Hay là chúng ta vào phòng cô nói chuyện?" Dương Kỳ cười, giơ tấm vé tàu lên rồi nói: "Hoặc là đến chỗ tôi, phòng của tôi ở 1015." Quả nhiên không phải trùng hợp. Phòng của tôi là 1016, một phòng suite hạng sang của du thuyền. Đối với một bà chủ có tài sản hàng chục tỷ như tôi, việc ở một đêm trong phòng suite hạng sang giá 68,888 tệ không phải là chuyện gì to t/át. Nhưng vị cảnh sát Dương này lại ở ngay cạnh tôi, rõ ràng là nhắm vào tôi rồi. "Vào phòng tôi nói chuyện." Tôi bước vào phòng suite của mình.