Phụ thân vì tu sửa đê điều mà ch/ế/t đuối, thúc phụ cùng thẩm thẩm liền chiếm lấy nhà của ta. Chưa dừng lại ở đó, bọn họ còn muốn bán ta cho một lão quả phụ làm kế thất. Ta cầu xin được mang theo muội muội. Lão quả phụ chê , thêm một cái miệng ăn cơm là không đáng. Lúc ấy, gã thợ mộc câm trong thôn bỗng cất tiếng nói: “Hắn không cần thì ta cần, cả hai ta đều lấy, chính thê và thiếp.” Cha ta đã mất, là rơi xuống sông mà c/h/ế/t đuối trong lúc tu sửa đê điều. Đến t/h/i t/h/ể cũng chẳng tìm thấy. Khi đám người làm ở bờ sông đến báo tang, chỉ mang về mấy món y phục cũ nát của cha. Thúc phụ và thẩm thẩm chê xúi quẩy, liền lập tức vứt hết ra ngoài. Ta cùng muội muội cũng bị đuổi ra khỏi gian đông phòng, mỗi đêm chỉ có thể ngủ trong nhà chất củi. Có khi nhà củi bị khóa lại, hai tỷ muội ta chỉ có thể chen chúc nằm ngủ với Đại Hoàng. Đại Hoàng là con chó phụ thân từng nhặt về. Mùa hạ còn đỡ, đến mùa đông, chỉ có thể là ta ôm lấy muội muội, còn muội ôm chặt lấy Đại Hoàng. Mỗi ngày trời chưa sáng, ta và muội đã phải dậy nấu bữa sáng cho cả nhà. Cháo nấu đặc thì bị mắng, bánh bao hấp muộn thì bị đánh, trong khi đường huynh và đường đệ có thể ngủ đến khi mặt trời lên cao. Ăn sáng xong còn phải theo thúc thẩm ra đồng làm việc. Ta vác cái cuốc còn cao hơn cả thân người, khom lưng dốc sức cuốc đất, vừa cuốc thẩm thẩm vừa mắng: “Đồ sao chổi, suốt ngày chỉ biết ăn cơm, làm gì cũng lề mề, không làm xong mảnh đất này thì đêm nay khỏi ăn cơm!” Ta đã rất cố gắng rồi, nhưng ruộng vẫn dài dằng dặc. Người ta đều bỏ tiền thuê trâu cày đất, nhưng thẩm thẩm lại tiếc tiền, ta và muội muội chính là trâu trong nhà. Thậm chí còn không bằng trâu, vì trâu còn được ăn cám ngon, còn ta với muội chỉ được ăn cơm thừa và cám bã. Thỉnh thoảng tổ mẫu sẽ lén đưa cho ta một cái bánh bao, ta giấu đi, nửa đêm lén chia cho muội muội. Nếu bị thẩm thẩm phát hiện, ngay cả tổ mẫu cũng bị mắng chửi lây. Đường ca sắp lấy vợ, cô nương kia đòi mười lượng bạc sính lễ, thẩm thẩm không xoay nổi số đó, bèn quyết định đem ta gả cho lão quả phụ ở đầu thôn phía đông để lấy mười lượng bạc. Lão quả phụ kia tuổi còn lớn hơn cả phụ thân ta. Ta không ngại chuyện lớn tuổi, ta chỉ mong cầu cho ta và muội có một con đường sống. Lão quả phụ đến nhà đón người, ta van xin được mang theo muội muội cùng gả đi. Nhìn thấy một lớn một nhỏ, hắn liền quay đầu lấy lại bạc. 2 Thẩm thẩm kéo muội muội ra trước mặt lão quả phụ. “Con bé này tuy mới chín tuổi nhưng rất lanh lợi, nấu cơm giặt giũ, cuốc đất nhổ cỏ đều làm được hết, cho không người cũng chẳng thiệt.” “Gầy trơ như giá đỗ, ta mua về thì được tích sự gì? Còn phải nuôi thêm một cái miệng, ta chỉ cần con lớn.” Thời buổi này nhà ai cũng nghèo, chẳng ai muốn nuôi thêm miệng ăn. Mặc thẩm thẩm dẻo miệng khéo nài, lão quả phụ vẫn không đồng ý cho ta mang theo muội muội cùng gả. Nếu ta đi rồi, để muội lại một mình ở nhà, nhất định sẽ bị hành hạ đến c/h/ế/t. Trước khi nhắm mắt, phụ thân đã dặn ta phải chăm sóc muội cho thật tốt, vì thế ta cứ ôm chặt lấy muội, quyết không buông tay. Tình hình bế tắc. “Nuôi không các ngươi ba năm, giờ gói cả mười lượng bạc mà cũng không ai muốn. Hôm nay ngươi mà không chịu gả, thì ta đánh c/h/ế/t cả hai!” Thẩm thẩm vừa mắng vừa đánh, ta vội lấy thân che chở cho muội. Lão quả phụ thì đứng bên xem náo nhiệt, chờ ta mềm lòng chịu đi theo hắn. “Cốc cốc cốc!” Có tiếng gõ cửa vang lên, thẩm thẩm cuối cùng cũng buông gậy đi mở. Là thợ mộc họ Triệu ở đầu thôn Tây đến giao hàng giường và tủ mà thẩm thẩm đặt để chuẩn bị cưới vợ cho đường ca. Triệu Mộc Nhân là người duy nhất trong thôn biết làm mộc, sống nhờ nhận việc từ mười dặm tám làng quanh đây, thường ngày chỉ cắm đầu làm việc, rất ít mở miệng nói chuyện, dân làng đều gọi là Triệu câm. Ta gắng gượng đứng dậy nhường đường cho hắn, loạng choạng suýt ngã thì cảm giác có một bàn tay rắn rỏi đỡ lấy mình. Ngẩng đầu nhìn lên, Triệu Mộc Nhân một tay vác bàn, một tay chống lấy eo ta. Thẩm thẩm thấy vậy, liền giáng thêm cho ta một bạt tai. “Đồ vô dụng, còn không mau tránh qua một bên quỳ xuống, đừng có đụng hư đồ của ta!” Ta đành ôm lấy muội, tiếp tục quỳ dưới chân tường sân. 3 Thúc phụ và đường ca đem bộ đồ gỗ mới chuyển vào gian đông phòng nơi vốn là phòng cha để lại cho ta và muội muội, nay đã trở thành tân phòng của đường ca. Thẩm thẩm thì đứng ngoài sân cò kè mặc cả. “Hôm nay đưa ngài trước năm lượng, mấy bữa nữa sẽ trả nốt phần còn lại, được chứ?” Triệu Mộc Nhân khẽ lắc đầu. “Trong nhà Đại Lang sắp cưới vợ, nào phải đưa sính lễ, nào phải sắm sửa đồ đạc, rồi lại phải đãi tiệc, thật sự không xoay đâu ra thêm bạc. Vả lại con nha đầu lớn này còn phá hôn ước, mai ta sẽ tìm bà mối họ Trương bán cả hai đứa nghiệt chủng này đi, rồi sẽ thanh toán đủ cho ngài, thế được chứ?” Thẩm thẩm chỉ vào ta: “Bán hai con nha đầu này cho bà Trương, cũng được mười lượng đấy, đến lúc đó ta nhất định sẽ thanh toán đầy đủ, còn mời ngài đến uống rượu mừng.” Bà Trương là bà mối dưới trấn, chuyên buôn bán người. Qua tay bà ta, kẻ nào diện mạo xinh xắn thì đưa vào kỹ viện, còn kẻ thường thường thì bán làm nha hoàn cho nhà giàu. Triệu Mộc Nhân quay sang nhìn chúng ta, tựa như đang ước chừng giá trị của hai tỷ muội, xem có xứng mười lượng hay không, liệu mình có thể đòi được tiền hay không. Ta siết chặt muội muội vào lòng. Ngày mai chúng ta sẽ bị đem bán, nếu bị bán đi hai nơi khác nhau, thì muội muội mới chín tuổi, biết sống sao cho nổi? Triệu mộc nhân giơ tay làm dấu “mười”. “Ta biết là mười lượng. Nhưng trong nhà không có tiền, hôm nay chỉ có thể thanh toán năm lượng trước.” Thẩm thẩm bắt đầu sốt ruột, vì hôm nay chưa lấy được tiền bán thân của ta, mà Triệu Mộc Nhân lại đến đòi tiền đúng lúc, nếu hắn bỏ đi, e rằng chúng ta sẽ lại bị một trận đòn nên thân. “Mười lượng, ta lấy hai đứa.” Triệu mộc nhân chỉ vào hai tỷ muội ta. Lão quả phụ thấy Triệu Mộc Nhân muốn mua chúng ta, hừ lạnh một tiếng đầy khinh miệt: “Triệu câm chắc chưa từng thấy đàn bà, mua một con nhóc chín tuổi để làm gì? Với cái gia cảnh rách nát ấy, nuôi nổi hai cái miệng ăn hay sao?” Thẩm thẩm thì mắt sáng rực: “Ngươi chắc chắn muốn cả hai chứ?” “Hai người đều muốn, một chính thê, một tiểu thiếp.” “Tốt, thành giao!” Thẩm thẩm lập tức viết lại khế ước mới, để Triệu Mộc Nhân ký tên, điểm chỉ. 4 Ta đeo một tay nải nhỏ, dắt theo muội muội đến nhà họ Triệu. Nhà họ Triệu chỉ có hai gian phòng, Triệu Mộc Nhân ở một gian, còn mẫu thân của chàng ở một gian. Sân rất rộng, nhưng một nửa chất đầy đủ loại gỗ, cùng vài món đồ gỗ chưa hoàn thiện. Triệu đại nương mắt không thấy đường, lúc chúng ta vào cửa, bà đang lần mò nấu cơm. Nghe thấy con trai mang nữ nhi về, bà rất vui, nắm lấy tay ta, lại sờ lên mặt. “Gái ngoan thật xinh, con tên là gì vậy?” “Con chào đại nương, con tên là Lý Vân Mộng, còn đây là muội muội của cháu, Lý Vân Khê.” Muội muội cũng ngọt ngào cất tiếng chào: “Cháu chào đại nương.” Triệu đại nương móc ra từ trong áo một viên đường mạch nha đưa cho muội muội. Muội quay sang nhìn ta, không biết có nên nhận hay không. Ta gật đầu ra hiệu cho phép, muội mới đưa tay nhận lấy. Ta đỡ Triệu đại nương ngồi xuống ghế ngoài sân, rồi đi vào bếp bắt đầu chuẩn bị bữa cơm. Rửa rau, thái rau, hấp cơm. Dù sao cũng chỉ là đổi chỗ làm việc, nên ta cũng khá thuần thục. Triệu mộc nhân vừa về đến nhà liền chui ngay vào sân, tiếp tục bào gỗ. Muội muội rất lanh mắt, chạy tới chạy lui giúp ta nhóm lửa, rửa rau, lại còn tranh thủ rót nước cho Triệu đại nương. Thấy có kẽ hở liền gom những mảnh vụn gỗ mà Triệu mộc nhân bào rơi xuống, hốt vào rổ, sắp gọn trước bếp. Ta hiểu, muội muội cũng đang cố gắng chứng minh bản thân có ích. Cơm vừa bắt lên, thì phát hiện trong chum không còn nước, ta dặn muội trông bếp. Lúc ta quay về, vừa vào đến bếp đã ngửi thấy mùi khét, lập tức lòng chùng xuống, biết có chuyện chẳng lành. Mở nắp nồi ra xem, quả nhiên cơm đã cháy. Muội cúi gằm đầu ngồi xổm trước bếp, không dám nhìn ta, chỉ lén lau nước mắt. Một đứa trẻ chín tuổi, vốn dĩ phải là tuổi vô lo vô nghĩ, vậy mà nay lại như chim sợ cành cong. Cũng không thể trách muội sợ hãi lần trước nấu cơm bị cháy, thẩm thẩm vớ ngay cái vá sắt đập xuống. Ta che cho muội, trán lập tức chảy m/á/u đầm đìa, đến giờ vẫn còn sẹo.