Ta từ sớm đã hiểu, thân sinh trong gia đình quyền quý, vinh hoa phú quý chẳng bao giờ đến tay vô điều kiện – tất thảy đều phải dùng tự do để đổi lấy. Vậy nên khi nghe nói sẽ gả vào phủ họ Lục, ta chẳng lấy gì làm bất ngờ. Phụ thân ta là Thượng thư bộ Hộ, Lục đại nhân là Thượng thư bộ Lại, xét về xuất thân hay thế lực đều là môn đăng hộ đối. Huống hồ, người được định thân cùng ta là trưởng tử Lục gia – Lục Tư Lễ, công tử nổi danh khắp kinh thành với danh hiệu “Trích tiên giữa chốn trần ai”. Còn ta? Mang danh “Nữ ma đầu đệ nhất kinh thành”, tiếng tăm cũng chẳng hề kém cạnh. Tính ra, cuộc hôn sự này – ta không hề chịu thiệt. Ngày đính thân, Lục đại nhân và Lục phu nhân đích thân đưa Lục Tư Lễ tới cửa cầu thân. Lễ nghi đầy đủ, lời lẽ tha thiết. Lục phu nhân nắm lấy tay ta, ánh mắt tràn ngập nụ cười chân thành. Chính khoảnh khắc ấy, lòng ta mới thực sự có chút rung động. Thì ra ta sắp gả cho Lục Tư Lễ thật rồi... Lục Tư Ngôn cũng theo cùng tới. Nhân lúc không ai chú ý, hắn lén nghiêng người, ghé tai ta thì thầm: “Ngươi thật sự muốn gả cho ca ca ta à?” Ta liếc hắn một cái: “Bằng không hôm nay ta tới đây để chơi búp bê chắc?” Lục Tư Ngôn mím môi, sắc mặt có chút không vui. Ta nổi hứng trêu chọc, huých nhẹ khuỷu tay hắn, cười hì hì: “Này, ta gả cho ca ca ngươi, ngươi có phải thấy buồn lắm không?” Không ngờ Lục Tư Ngôn giống như con mèo bị giẫm trúng đuôi, nhảy dựng lên, giọng cũng cao vút hẳn lên mấy phần: “Ta buồn cái gì mà buồn!” Tiếng quá lớn, khiến mọi người xung quanh đều ngoảnh lại nhìn. Lục Tư Ngôn vội cười ngượng, hướng phụ mẫu ta chắp tay xin lỗi. Ta ngẩn người nhìn khuôn mặt đỏ bừng như ráng chiều của hắn, không khỏi lấy làm lạ. “Sao ngươi phải kích động đến thế?” Lục Tư Ngôn ghé sát, hạ giọng đáp: “Ngươi gả cho ai, liên can gì đến ta?” Ta cười khúc khích: “Nhưng nếu ta gả cho ca ca ngươi, sau này ngươi phải gọi ta một tiếng ‘tẩu tử’, thấp hơn ta một bậc đấy!” Vừa dứt lời, sắc mặt Lục Tư Ngôn liền trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi thật sự muốn làm tẩu tử của ta đến vậy sao?” Ta vẫn còn đắm chìm trong cảm giác được đè đầu cưỡi cổ hắn, gật đầu thật mạnh. Sắc mặt Lục Tư Ngôn càng lúc càng u ám, không nói một lời, xoay người bỏ đi thẳng về phía xa. Dù ta có gọi thế nào, hắn cũng chẳng thèm quay đầu lại nhìn lấy một cái. Hừ, ta đã nói rồi mà – tên đó vốn dĩ là kẻ hẹp hòi!   2. Hôm đính hôn, ngoài việc Lục Tư Lễ có dung mạo quá mức tuấn tú thì… chẳng có gì bất thường. Ấy vậy mà đến ngày thành thân, nhà họ Lục lại cuống cuồng phái người tới báo tin: Lục Tư Lễ bỏ trốn rồi. Ta vừa nghe xong liền… vui ra mặt, tiện tay vốc một nắm hạt dưa, vừa ngồi nhai vừa hóng chuyện như thể là khách chứ không phải nhân vật chính. Phụ thân ta tức đến mức dựng cả lông mày, đập bàn đứng phắt dậy: “Thật là vô lý! Chẳng phải muốn con gái ta trở thành trò cười cho cả kinh thành hay sao!” Ta vốn đang xem trò vui, nghe đến chữ “trò cười kinh thành”, miệng đắng hẳn, hạt dưa cũng mất ngon. Danh “nữ ma đầu” thì ta không ngại, nhưng bị gọi là trò cười thiên hạ thì… thôi xin miễn. Ta lập tức kéo tay quản gia nhà họ Lục, gấp gáp nói: “Ai cũng được! Mau tìm cho ta một người! Hôn sự hôm nay, ta quyết không bỏ!” Quản gia Lục run rẩy hỏi dò: “Ý tiểu thư là… Nhị công tử?” Phải rồi! Lục Tư Lễ chạy rồi, chẳng phải còn Lục Tư Ngôn hay sao? “Chính hắn! Đi mau!” Quản gia lĩnh mệnh, vội vã phi ngựa về phủ họ Lục. Ta quay đầu lại, phát hiện phụ thân ta đang lén cười!? Ta tức đến đạp mạnh một cái: “Còn cười được à! Con gái ông bị người ta chê bỏ mà ông vẫn cười nổi?” Ông lập tức thu lại nụ cười, bày ra gương mặt giận dữ chính hiệu: “Thật là quá đáng! Nhà họ Lục đúng là khi dễ người quá đáng…” Ta liếc mắt, đưa tay vặn râu ông, lắc đầu chậc chậc: “Lão già, ta cứ tưởng ông làm quan cũng oách lắm, ai ngờ vẫn bị người ta khinh thường thế này.” Phụ thân ta vội hất tay ta ra, trợn mắt trừng trừng. Ta chẳng thèm so đo, mặc kệ ông trợn to trừng nhỏ, thong thả quay về phòng tiếp tục trang điểm làm tân nương.   3. Thế là, ta và Lục Tư Ngôn trong một phen rối ren dở khóc dở cười… thành thân. Đêm động phòng hoa chúc, hắn say khướt, lảo đảo vào phòng rồi đổ phịch xuống giường. Chưa kịp ngủ, hắn đã bị một đống long nhãn, đậu phộng rải đầy giường đâm cho bật dậy. Hắn lôi ra một nắm đậu phộng, vẻ mặt kinh hoảng, nhìn ta như nhìn kẻ sát nhân: "Thẩm Giao Giao, nàng muốn mưu sát ta à?" Ngốc thật, rõ là thứ mẹ hắn tự tay rải để lấy hên. Nhưng ta chẳng buồn giải thích, đã tự mình giật khăn voan xuống, lạnh giọng đáp: "Không chỉ mưu sát, ta còn định làm thịt chàng đêm nay." Ta với Lục Tư Ngôn cãi nhau đã mười tám năm, giờ lại phải cùng nhau bái đường thành thân. Đúng là nỗi nhục lớn nhất trong đời ta, Thẩm Giao Giao! Không ngờ ta vừa nói dứt, hắn chẳng những không nổi giận mà còn đỏ bừng mặt, bộ dạng ngượng ngập khó tả. "Như vậy… có phải không hay lắm không? Dù sao thì… tuy đã thành thân, nhưng giữa chúng ta vẫn chưa tới mức đó…" Ta sững người, rồi lập tức cảm thấy máu nóng dồn lên mặt. Không phải thẹn mà là tức! Ta lập tức đạp hắn xuống giường, giận dữ chỉ vào mặt hắn mắng: "Ngươi đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Nếu không phải ca ca ngươi bỏ trốn, ta đời nào phải gả cho ngươi!" Lục Tư Ngôn lồm cồm bò dậy, cũng tức đến đỏ mặt tía tai: "Ngươi tưởng ta vui lắm à? Nếu không phải bị người nhà trói đem đi, ta chết cũng không cưới ngươi!" Ta khoanh tay, lạnh lùng nói: "Vậy càng tốt. Ngươi không cam, ta càng chẳng cam. Chi bằng lập sẵn ba điều ước định." Hắn gân cổ lên: "Ngươi nói đi!" "Thứ nhất, không được gọi ta là nương tử. Thứ hai, không được bước lên giường ta. Thứ ba, không được có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào với ta, kể cả một ngón tay." Lục Tư Ngôn lập tức gật đầu đồng ý. "Ngươi cứ yên tâm, dù ngươi không nói, ta cũng chẳng bao giờ chạm vào ngươi dù chỉ một ngón tay." Ta hừ lạnh một tiếng: "Thế thì tốt." Lục Tư Ngôn im lặng, còn chưa cởi ngoại bào, đã nghiêng người nằm xuống chiếc trường kỷ thấp bên cạnh. Lúc ấy đang là chính đông, tuy cửa nẻo đóng kín, lò than vẫn rực lửa, nhưng cái rét từ các khe hở vẫn len lỏi vào phòng. Ta cuộn tròn trong chăn, liếc mắt nhìn bóng lưng hắn, bỗng thấy trong lòng có chút chột dạ. Nói cho cùng, người bỏ trốn là Lục Tư Lễ, Lục Tư Ngôn cũng chỉ là người vô tội bị lôi vào cuộc. Đêm đông lạnh giá thế này, nhìn hắn nằm co ro như vậy… thật sự có chút đáng thương. Ta ho nhẹ hai tiếng, gọi khẽ: "Này… hôm nay coi như ngoại lệ, ngươi lên giường ngủ đi." Lục Tư Ngôn giọng nghẹn ngào, đáp mà chẳng thèm quay đầu: "Lo gì cho ta? Chẳng phải nếu ta chết cóng thì ngươi càng mừng sao?" Mới đó đã lạnh đến phát ra giọng mũi rồi… Ta hiếm khi dịu giọng, nhẹ nhàng nói: "Thôi nào, mau lên đi, đừng để cảm lạnh. Không khéo phụ thân mẫu thân ngươi lại bảo ta ngược đãi con trai họ." Lục Tư Ngôn vẫn không chịu nể mặt, hừ một tiếng: "Thôi đi, ta anh tuấn thế này, nhỡ đâu nửa đêm nàng thú tính nổi dậy thì sao?" Chân mày ta giật một cái, cơn kiên nhẫn phút chốc bốc hơi sạch sẽ. Ta nghiến răng, gằn giọng: "Ta đếm đến ba, ngươi mà không qua đây thì đừng trách!" "Một… Hai…" Chưa kịp đếm đến ba, Lục Tư Ngôn đã ngoan ngoãn chui lên giường, nằm gọn gàng ở phía ngoài. Khoảng cách đột ngột rút ngắn, khiến ta bất giác thấy lúng túng. Ta kéo chăn, lẩm bẩm: "Chỉ đêm nay thôi đấy. Mai ngươi dậy sớm mà ôm chăn ôm gối sang giường khác." Lục Tư Ngôn quay đầu nhìn ta, khóe mắt nhẹ cong lên, giọng dịu hẳn: "Ừ, nghe nàng hết." Vành tai ta chợt nóng lên, ta vội vàng quay lưng lại, nằm nghiêng vào trong. Thật là lạ… ánh mắt của Lục Tư Ngôn vừa rồi… Hình như… hơi sáng lên? Còn… đẹp nữa? Chắc chắn là ảo giác thôi!   4. Lấy Lục Tư Ngôn làm chồng, nói gì thì nói… cũng không hẳn là chuyện tệ. Trước mặt người ngoài, ta còn phải giữ ý giữ tứ đôi chút. Nhưng trước mặt Lục Tư Ngôn, ta có thể thỏa thích là chính mình, không cần che giấu, càng không cần làm ra vẻ đoan trang thục nữ. Nghĩ tới nghĩ lui, so với gả cho Lục Tư Lễ, thế này còn dễ chịu hơn nhiều. Ngày thứ ba sau khi thành thân — ngày ta cùng phu quân “hồi môn” về nhà mẹ đẻ. Lục Tư Ngôn ăn mặc chải chuốt, tươm tất đến từng sợi tóc. Nhìn từ trên xuống dưới, bảnh bao đến mức khiến người ta muốn đánh một trận cho bớt kiêu. Ta nhìn mà không nhịn được: "Ngươi đang âm thầm yêu cha ta đấy à? Mặc đồ long trọng thế này làm gì?" Lục Tư Ngôn xòe quạt, quạt phẩy một cái, bộ dáng đúng chuẩn 'công tử chơi bời': "Ngươi thì biết cái gì. Thân phận đã khác, đương nhiên phải ra dáng một chút." Ta gật gù liên tục: "À đúng đúng đúng, ta đúng là không hiểu nổi cái tật... giữa mùa đông mà cũng quạt cho được." Đang đấu khẩu thì xe ngựa chầm chậm dừng lại. Ta vừa định bước xuống, Lục Tư Ngôn đã đưa quạt ra chặn lại trước mặt ta. Ta khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn. Chỉ thấy hắn ung dung xuống trước, một tay nhấc rèm, tay còn lại duỗi ra ngang người, dáng vẻ rất mực ga lăng: "Giao Giao, xuống đi." Ta suýt nghẹn họng vì hai chữ “Giao Giao” hắn vừa gọi. Buồn nôn muốn mắng một trận. Nhưng vừa ngẩng đầu, đã thấy phụ mẫu ta đứng phía trước, ánh mắt nóng rực trông chờ. Lục Tư Ngôn, ngươi giỏi lắm, diễn sâu quá rồi đấy! Ta nghiến răng chịu đựng, định bụng lát nữa sẽ tính sổ với hắn. Thế nhưng… nhìn ánh mắt đầy hy vọng của phụ thân, mẫu thân, mũi ta bỗng chua xót. Tuy trình tự có phần trúc trắc, nhưng suy cho cùng… ta thực sự đã xuất giá làm thê tử nhà người. Cha mẹ hẳn chỉ mong ta sống tốt, không phải chịu ấm ức gì. Nghĩ đến đây, ta khẽ thở dài, đặt tay lên tay Lục Tư Ngôn, bước xuống xe ngựa. Khóe miệng Lục Tư Ngôn cong lên càng sâu, trông rõ là đắc ý. Cha mẹ ta kéo ta vào phủ, hỏi han ân cần, hết ôm lại nắm, khiến lòng ta cũng chùng xuống. Ta liếc thấy vành mắt mẫu thân hơi đỏ, trong lòng bất giác nghẹn lại. Vội vàng bật cười, làm ra vẻ vô tư: "Cha mẹ à, Lục Tư Ngôn từ nhỏ đến lớn chưa từng đấu thắng được con, hắn nào dám bắt nạt con chứ? Hai người cứ yên tâm cả ngàn cả vạn lần!" Phụ thân ta lập tức trừng mắt: "Lại nói năng bậy bạ rồi!" Nhưng khi quay sang Lục Tư Ngôn, ánh mắt ông liền dịu đi vài phần, ngữ khí hòa nhã: "Tư Ngôn à, con bé Giao Giao từ nhỏ đã được chúng ta chiều chuộng thành hư, sau này con phải nhẫn nại nhiều hơn với nó nhé." Lục Tư Ngôn lập tức ra dáng rể hiền, lễ độ cúi đầu, giọng nói cung kính: "Nhạc phụ quá lời rồi. Trong mắt con, Giao Giao… chỗ nào cũng tốt cả." Ta biết rõ hắn đang giả vờ nói cho cha mẹ ta vui lòng. Thế mà… nghe xong câu sến sẩm đó, ta vẫn cảm thấy toàn thân rùng mình. Tâm loạn, tim đập nhanh, mặt còn hơi nóng lên nữa. Chắc chắn là… bị hắn làm buồn nôn đến choáng váng!