1. Phu quân đã hôn mê bất tỉnh. Ta tháo dải lưng của chàng, lộ ra cặp mông trắng mịn. “Chát!” Một cái tát vang lên, để lại dấu hằn đỏ rực trên làn da non mềm. Chàng 😩 khẽ rên một tiếng. Dưới ánh nến leo lét, ta lấy từ hộp bí mật ra một chiếc ngọc như ý. Bề mặt nhẵn bóng, trơn mịn – là loại bạch ngọc thượng hạng của Hòa Điền. Trên đó, thợ khéo đã tận dụng sắc vân tự nhiên của ngọc mà tạc thành những đường gân mạch máu, chạm tay vào còn thấy từng chỗ nổi gồ, sinh động như thật. Một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ – nhưng hiện giờ lại bị ta ngâm trong loại xuân dược dành cho thú mạnh nhất suốt một ngày một đêm. Dù là nam nhân cứng rắn đến đâu, chỉ cần qua tay ta, cũng sẽ khóc lóc cầu xin. Ta hít sâu một hơi, nắm chặt khối bạch ngọc lạnh buốt kia. Nến sắp tàn, mồ hôi trên trán ta lấm tấm. Ta gọi nha hoàn tâm phúc Trân Châu vào hỗ trợ. Tiếng khóa xoay “cạch” một tiếng, cửa mở. Ta dịu dàng vuốt phẳng hàng mày đang nhíu chặt vì đau của chàng, vừa thương xót vừa thấy hả hê, thì thầm như ru: “Phu quân ngoan, nhẫn nhịn một chút… Bỏ con đường nhỏ, đổi lấy đại đạo quang minh.” Trân Châu sợ hãi, run run nói: “Tiểu thư, người đang làm gì vậy? Nếu lão gia biết được…” Ta ngăn lời nàng, môi nở nụ cười dịu dàng như nước: “Đi mời Triệu Tổng đốc đến, nói với ông ta rằng Vệ Huyện lệnh kính thỉnh Tổng đốc đến thưởng thức trân bảo.” Trân Châu vẫn đứng yên bất động. “Còn không mau đi?” Chân nàng mềm nhũn, môi run run, cất giọng lắp bắp:“Tiểu thư, người… người định làm gì vậy?” “Chát!” Một cái tát giáng xuống. Trân Châu tròn mắt nhìn ta, hoảng hốt đến nỗi hơi thở cũng run rẩy. Dưới ánh nến leo lét, ta dõi mắt nhìn nàng, trong đáy mắt như bập bùng ngọn lửa, từng chữ cất lên nặng tựa ngàn cân: “Bình tĩnh lại đi, Trân Châu! Hôm nay hoặc là hắn chết, hoặc là ta chết. Ngươi muốn nhìn tiểu thư nhà ngươi đi tìm cái chết hay sao?” Ta ghìm thấp giọng, vừa gấp gáp vừa oán hận: “Ngươi có biết hay không, lão gia muốn đưa ta lên giường Lý Tuần phủ. Bởi vậy, giờ ta chỉ có thể lấy răng trả răng.” Trân Châu nghe xong, thần trí tỉnh táo hơn nhiều, cắn răng thốt: “Nô tỳ hiểu rồi, tiểu thư. Nô tỳ sẽ đi thỉnh Triệu Tổng đốc đến thưởng thức… ‘trân bảo’.” Trân Châu vội vã đứng dậy. Khi ra đến cửa, thần sắc nàng đã trấn định hẳn, quay đầu lại nhìn ta, gật khẽ, cho ta một ánh mắt kiên định. Ta dặn dò: “Đi thật lặng lẽ, đừng để ai trông thấy. Ngày mai nếu có ai hỏi, cứ nói là Tổng đốc bảo ngươi dẫn đường qua.” Trân Châu đáp lời. Ta khẽ thở ra, lòng nhẹ đi đôi phần, rồi quay sang nhìn chuôi bạch ngọc Hòa Điền, cố nén cảm giác ghê tởm, điều chỉnh lại góc độ… chỉ sợ nó trượt khỏi vị trí. 2. Phu quân khẽ nhíu đôi mày tuấn tú. Vệ Cảnh Chi vốn nổi danh là mỹ nam tử, dung mạo bậc nhất thừa hưởng từ huyết mạch nhà họ Vệ. Ta tin chắc, với vẻ đẹp ấy, Triệu Tổng đốc hảo nam phong kia ắt sẽ hoa mắt choáng thần, tâm trí điên đảo. Thuốc bắt đầu phát tác, khuôn mặt Vệ Cảnh Chi ửng đỏ, hồng như ánh bình minh, nơi khóe môi và chóp mũi dần dần phát ra hơi thở dồn dập, khàn khàn mang theo khổ sở. “Nóng…” Tục ngữ nói: Đêm khuya dưới ánh đèn, mỹ nhân càng nhìn càng mị hoặc. Ta tin, Triệu Tổng đốc nhất định sẽ hài lòng. Ngoài viện vang lên tiếng Trân Châu:“Đại nhân, mời ngài bên này.” Ta nhẹ nhàng cởi bỏ y phục của Vệ Cảnh Chi, sắp đặt thân thể hắn thành một tư thế khiến huyết mạch nam nhân nào nhìn thấy cũng phải rạo rực. Chiếc ngọc Hòa Điền được rút ra, phát ra tiếng “bóp” khẽ khàng. Ta kéo chăn mỏng phủ lên người hắn, che đi làn da trắng nõn kia, rồi mới xoay người rời khỏi. Ngoài rèm, mưa rơi tí tách, từng giọt quất lên tàu lá chuối, âm thanh chẳng dứt. Ta nghe tiếng Vệ Cảnh Chi khẽ cầu xin trong gian chính, lòng dần lắng lại, cuối cùng chìm vào giấc ngủ. Đây là đêm yên ổn nhất kể từ khi ta trọng sinh. Lúc vừa quay lại kiếp này, ngày đêm ta luôn bất an.Ánh mắt chán ghét xen lẫn thất vọng của Vệ Cảnh Chi như chiếc bóng lẽo đẽo theo sau. Mãi đến một ngày đi ngang qua tiểu quán nam kỹ, ta mới như kẻ chợt tỉnh từ cơn mộng dài. Báo thù tốt nhất, chính là lấy răng trả răng, lấy mắt đền mắt. Triệu Tổng đốc và Vệ Cảnh Chi đã qua một đêm phong lưu. Sáng sớm hôm sau, Triệu Tổng đốc với gương mặt thỏa mãn bước ra từ gian chính. Ta dẫn theo nha hoàn, bưng chậu nước tiến lên, khẽ khom người hành lễ: “Tổng đốc đại nhân, phu quân nhà ta đã tỉnh chưa?” Tổng đốc khoát tay, ung dung đáp: “Vệ huyện lệnh mệt rồi, ngươi hầu hạ hắn cho tốt. Tối nay ta sẽ lại đến thăm.” Ngay khi ấy, từ xa vang lên một giọng chào hỏi: “Ô kìa, Lý Tuần phủ, chào buổi sáng.” Triệu Tổng đốc gượng cười, khẽ chắp tay với Lý Tuần phủ, ý cười chẳng đến đáy mắt. Lý Tuần phủ mặt lạnh như băng, không thèm đáp lại, ánh mắt chỉ dừng trên người ta. Đó là ánh mắt của một nam nhân nhìn nữ nhân. Ta hành lễ với ông ta. Kiếp trước, ta cô độc chết trong đêm tuyết trắng, cũng chính Lý Tuần phủ là người thay ta lo liệu hậu sự. Khoảnh khắc hồn ta tan biến, chỉ nghe thấy ông ta thở dài: “Ta không hề giết Bác Nhân, nhưng Bác Nhân lại chết vì ta. Nếu ngày ấy ta không đưa nàng đi, liệu nàng có tránh được kiếp nạn này?” Thật lòng mà nói, ta thấy ông ta… diễn hơi sâu. 3. “Két” – cánh cửa bị đẩy ra, ta khẽ cất tiếng: “Phu quân?” “Cút ra ngoài!” Vệ Cảnh Chi giận dữ ném thẳng một chén trà tới. Ta nghiêng đầu né tránh, ngước mắt nhìn hắn. Đôi mắt hắn đỏ rực. Vì động tác vừa rồi, chăn gấm tuột xuống, để lộ thân thể không mảnh vải che thân, đầy những vết xanh tím – dấu vết của cuộc hoan lạc đêm qua. Ta siết chặt khăn tay, gương mặt khẽ giật một cái rồi mới lấy lại bình tĩnh, cố nặn ra vẻ kinh hãi. “Phu quân, chuyện này… nghe nói Triệu Tổng đốc vốn hảo nam phong…” Ánh mắt Vệ Cảnh Chi như muốn giết người, chiếu thẳng vào ta: “Trịnh Tú Quân, có phải ngươi làm?” Ta giả vờ ngơ ngác, nước mắt tuôn như mưa: “Phu quân, phải làm sao đây? Vừa rồi Tổng đốc còn nói tối nay sẽ lại tới.” Ta run giọng, đưa ra một lối thoát: “Phu quân, hay là chàng bãi quan đi, chúng ta về nương nhờ phụ thân ta.” Sắc mặt Vệ Cảnh Chi âm u, nhìn ta chằm chằm thật lâu: “Thật không phải ngươi?” “Cái gì mà ‘không phải ta’? Chẳng lẽ phu quân nghĩ ta chủ động đưa chàng lên giường Tổng đốc hay sao?” Ta như thể chịu uất ức tột cùng, ôm mặt bật khóc: “Phu quân dung mạo tuấn mỹ, ta còn yêu thương không hết, sao lại làm ra chuyện như thế? Phu quân, chàng hiểu lầm ta thế này… ta còn oan ức hơn cả Đậu Nga!” Vệ Cảnh Chi xưa nay ghét nhất người khác lấy dung mạo ra nói chuyện, liền hung hăng đẩy ta một cái: “Đủ rồi, câm miệng!” Kiếp trước, sau khi ta bị Tuần phủ trả về, Vệ Cảnh Chi thất vọng vô cùng. Hắn trách ta: “Một nữ nhân, ngay cả một nam nhân cũng không giữ nổi.” Ta với hắn cãi nhau một trận long trời lở đất, quay về nhà mẹ đẻ mách tội. Hắn lạnh lùng cười: “Ngươi đi đi, ngươi đơn độc yếu thế, phu vi thê cương, ngươi làm vậy chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.” Sau đó, hắn viết hưu thư, để lại câu: “Ngươi nếu quay về nhà mẹ đẻ tố cáo, thì khỏi phải quay lại nữa.” Khi ấy ta giận lắm, đoạt lấy hưu thư, lập tức trở về. Nào ngờ, Vệ Cảnh Chi sớm đã gửi một phong thư khác đến tay phụ thân vốn bệnh nặng, khiến ông tức đến nỗi tắt thở. Lúc ta về đến nhà, mụ kế không cho ta thủ tang cho cha. Ta hối hận khôn nguôi, cuối cùng chết cóng trong đêm tuyết trắng. Trải qua một lần sinh tử, ta mới hiểu ra một đạo lý: Khi còn thế đơn lực mỏng, đừng nên tùy hứng mà phải nhẫn nhịn, giấu mình chờ ngày phục thù. Bây giờ ta vẫn chưa đấu lại nổi Vệ Cảnh Chi, vậy nên chỉ có thể hạ mình. Ta quỳ bên giường, tiếng khóc dần nhỏ lại, giọng mềm mỏng khuyên giải: “Phu quân, giờ biết làm sao? Tổng đốc quyền cao chức trọng, chàng đơn độc yếu thế, nếu phản kháng, khác nào lấy trứng chọi đá.” Sắc mặt Vệ Cảnh Chi lúc xanh lúc trắng, cuối cùng lạnh lùng cười nhạt: “Bây giờ ngươi lại biết nói lời mềm mỏng. Nếu chuyện này do ngươi gây ra, ngươi còn nói được vậy sao?” Ta nghiêm giọng đáp: “Phu quân, nam nhân và nữ nhân không giống nhau. Nếu là ta, tất nhiên chỉ có thể lao đầu vào chết. Nhưng chàng có quan chức, sao không nhân cơ hội này mà tiến lên một bậc?” Vệ Cảnh Chi im lặng, ta lại tiếp tục khiến hắn khó chịu: “Long Dương Quân từng được Ngụy Vương sủng ái, Hàn Tử Cao được Trần Văn Đế đặc biệt sủng hạnh. Nhưng Long Dương Quân kiếm thuật hơn người, từng xuất sứ sang Sở quốc; Hàn Tử Cao cầm quân ra trận, thắng trận không đếm xuể, đều là nhân vật lưu danh sử sách. Phu quân nếu chịu được điều người thường không chịu nổi, chẳng phải cũng có thể lưu danh thiên cổ sao?” Mặt Vệ Cảnh Chi lúc xanh lúc trắng, cuối cùng nghiến răng, ánh mắt như dao nhọn chém tới ta: “Cút!”