1.Tối hôm ấy, khi đến Trịnh Châu công tác, tôi vô tình phát hiện ra điều mà trước đó chưa từng nghĩ đến. Người con trai được anh cử đến đón tôi, trong lúc dùng bữa cùng mọi người tại tiệc chiêu đãi, đã vô tình nhắc đến một điều.Anh nói bạn trai tôi có một tài khoản Weibo, lượng người theo dõi cũng không ít. Ban đầu tôi chỉ nghĩ đó là một câu nói vu vơ.Nhưng ngay khi lời ấy dứt, cả bàn tiệc đồng loạt quay sang nhìn tôi. Tôi hơi ngẩn người, nhưng đầu óc thì lập tức ghi lại biệt danh được nhắc đến.Tôi giả vờ bình thản, nhanh chóng lái câu chuyện sang chủ đề khác.Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.Chính sự nhẹ nhõm ấy lại khiến tôi càng thêm hoài nghi. Về đến khách sạn, tôi mở điện thoại.Tôi gõ biệt danh đó vào thanh tìm kiếm trên Weibo. Khi cái tên ấy hiện lên đầy đủ, tim tôi bỗng chùng xuống một nhịp.“Giang Tâm Hướng Minh Nguyệt.” Bạn trai tôi tên là Giang Trạch.Còn mối tình đầu của anh ấy, là Kiều Minh Nguyệt. 2. Đầu ngón tay tôi khựng lại.Trong vô thức, tôi tắt màn hình điện thoại. Về mối tình đầu của Giang Trạch, tôi chỉ biết cô ấy là bạn học cấp ba, từng được anh nhắc đến rất hờ hững.Từ lúc bắt đầu yêu nhau, tôi chưa từng chủ động tìm hiểu chuyện quá khứ của anh.Tôi nghĩ, quá khứ ai rồi cũng sẽ ngủ yên. Nhưng phản ứng tối nay của mọi người khiến lòng tôi lăn tăn một chút hiếu kỳ. Tôi hít vào thật sâu, rồi vẫn mở lại trang chủ Weibo ấy. Lướt xuống, tôi bắt gặp bài viết mới nhất.Bài viết được đăng đúng hôm trước ngày tôi đi công tác — hôm chúng tôi cùng nhau đi ăn lẩu gà. Dòng trạng thái viết: “Lẩu vẫn nên ăn cay mới là chuẩn vị.” Tôi sững người.Rõ ràng Giang Trạch không ăn được cay. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu — có khi nào tôi tìm nhầm tài khoản?Nhưng khi kéo xuống phần bình luận bên dưới, tay tôi khựng lại giữa không trung. “Haha, khẩu vị của Giang Giang đã bị Minh Nguyệt uốn nắn rồi kìa!”“Giang Giang, cậu quên mình từng không chịu nổi cay à?”“Xưa có Lỗ Trí Thâm nhổ cây liễu, nay có Giang Giang vì yêu mà ăn cay đỏ mặt!”“Các cậu có để ý không, hôm nay Minh Nguyệt mặc váy đấy!”“Chuẩn bài! Tôi xin gọi đây là 'nữ hán tử vì tình mà cởi quần'!” ... Trước loạt bình luận ấy, chủ tài khoản không phản hồi.Cũng chẳng có lấy một lời phủ nhận. Tôi không cam tâm.Tôi phóng to bức ảnh kèm bài viết, hy vọng mình đã nhìn lầm hoặc tìm sai người. Nhưng chỉ một góc váy nhỏ vô tình lọt vào khung hình...Tim tôi chợt lạnh buốt. Thì ra, anh ta không phải không thể ăn cay.Chỉ là người khiến anh ta ăn cay... chưa từng là tôi. 3. Tôi lướt từng dòng trạng thái một cách chậm rãi.Trái tim dần lạnh đi theo từng chữ. Kể từ sau khi ở bên tôi, tần suất Giang Trạch đăng Weibo có chậm lại.Nhưng số lượng bài viết vẫn rất nhiều. Tôi đọc mãi.Đến tận ba giờ sáng, tôi cũng chỉ mới xem được một nửa. Tay cầm điện thoại, ánh mắt tôi nhìn ra ngoài cửa sổ khách sạn.Một thành phố xa lạ, đèn xe tấp nập lướt qua như nước chảy.Giữa dòng đời hối hả ấy, tôi bất chợt thấy mình nhỏ bé và bất lực. Nơi này...Là nơi bắt đầu tất cả câu chuyện giữa họ.Là nơi chất chứa vô vàn kỷ niệm thuộc về hai người họ. Còn tôi thì sao?Tôi đã làm gì sai? Tôi cố nghĩ.Rất lâu.Nhưng không thể tìm ra câu trả lời. Ngực như bị đè nén bởi một khối đá.Muốn khóc, nhưng nước mắt không rơi nổi. Đến ba giờ rưỡi sáng, tôi run rẩy bấm vào một dãy số đã thuộc nằm lòng. Chuông đổ dài, không ai nghe máy.Khi tôi bắt đầu hoảng loạn, định rút tay về để tắt cuộc gọi thì…Một âm thanh vang lên. "Alo, sao vậy?" Giọng Giang Trạch lười biếng, khàn khàn vì ngái ngủ, vang vọng trong căn phòng khách sạn yên ắng. Tôi đã chuẩn bị cả bụng đầy lời chất vấn.Nhưng khi nghe thấy giọng anh, mọi cảm xúc ấy đều nghẹn lại trong cổ họng. Tôi im lặng rất lâu.Cân nhắc thật kỹ.Nhưng cuối cùng vẫn không nói nổi thành lời. Dù đã thất vọng đến tận cùng…Tôi lại vô thức hoài nghi chính bản thân mình. Anh ấy... thật sự đã làm gì sai ư?Có lẽ không.Anh ấy đâu có phản bội, chỉ là chưa thể buông bỏ quá khứ mà thôi. Tôi gần như đã tự thuyết phục được bản thân mình. Giọng anh nhẹ nhàng cất lên:“Triều Triều, em có nhớ anh không?” Chỉ một câu nói ấy, như giọt nước cuối cùng làm ly tràn. Cơn giận dữ trong lòng tôi đột ngột hóa thành tĩnh lặng.Nước mắt, không kìm được, rơi lã chã. Tôi trả lời anh:“Có.” “Giang Trạch… em nhớ anh.Anh có thể đến gặp em không?” 4. Về chuyện tình cảm, tôi luôn là kiểu người chậm chạp, sống nội tâm và dè dặt. Đã bên Giang Trạch suốt ba năm, nhưng mỗi lần nắm tay anh, tôi vẫn không giấu được sự bối rối.Chỉ cần anh nói một câu “Anh nhớ em” sau vài ngày xa nhau, tôi cũng có thể đỏ bừng cả mặt, lắp bắp chẳng nên lời. Giang Trạch biết tôi có tính cách ấy.Vì vậy, câu trả lời dứt khoát vừa rồi của tôi chắc đã khiến anh hơi bất ngờ. Anh im lặng vài giây.Sau đó mới lên tiếng, giọng mang theo chút ngập ngừng, như đang cố gắng dỗ dành: “Triều Triều ngoan.Chỉ còn một tuần nữa là em có thể về rồi.Đến lúc đó, anh sẽ đến đón em.Rồi đưa em đi ăn món lẩu gà em thích nhất.” Tôi ngồi co chân lại, ôm lấy đầu gối.Sống lưng run rẩy từng hồi.Nước mắt đã rơi nhưng tôi vẫn cố nén tiếng nức nở. “Giang Trạch…Lẩu gà ở đâu mà chẳng có.Em không muốn ăn, em chỉ muốn gặp anh ngay bây giờ.” “Anh không phải đang nghỉ phép sao?Không phải chính anh từng nói, khi em đi công tác, anh sẽ buồn lắm sao?Không phải anh từng nói, chỉ cần em muốn gặp, anh sẽ lập tức đến bên em sao?” “Giang Trạch…Từ Thượng Hải đến Trịnh Châu chỉ mất hai tiếng bay.Đi tàu cao tốc cũng chỉ sáu tiếng.Anh đến gặp em có được không?” Tôi đã cố gắng giữ bình tĩnh.Nhưng giọng nói vẫn không giấu được tiếng khóc nấc nghẹn. Thế nhưng…Đáp lại tôi chỉ là một khoảng lặng kéo dài từ đầu dây bên kia. Giây phút ấy, tôi chợt hiểu ra —Chỉ những đứa trẻ được người ta thương mới có quyền được khóc nức nở như thế.Còn tôi, từ đầu đã không phải là người được lựa chọn để dỗ dành. 5. Khi tiếng khóc của tôi dần lặng xuống, đầu dây bên kia mới vang lên giọng nói lạnh lùng của Giang Trạch: “Lâm Triêu, em làm ầm ĩ đủ chưa?Đi công tác là do em tự chọn. Anh đã khuyên em rồi!Công việc này cũng là em tự quyết định.Anh từng bảo em nghỉ việc, là em không chịu nghe. Lâm Triêu, em đã là người lớn rồi.Phải học cách tự chịu trách nhiệm với những lựa chọn của chính mình.” ...Đúng. Anh nói không sai.Tôi phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình. Tôi im lặng.Lặng lẽ lau đi nước mắt trên má, cũng như đang tự tay lau đi chút lưu luyến cuối cùng dành cho Giang Trạch. Anh ở đầu dây bên kia có vẻ không hề nhận ra cảm xúc của tôi đã thay đổi.Vẫn tiếp tục đưa ra lý lẽ, vẫn chờ tôi đáp lại trong im lặng. Một lúc sau, có lẽ anh cảm thấy mình đã nặng lời.Giang Trạch khẽ thở dài, rồi lên tiếng bằng giọng mỏi mệt, giống như đang giảng giải cho một đứa trẻ: “Triều Triều, anh đối với công việc và chuyến công tác của em đã nhẫn nại lắm rồi.Em không nên nổi nóng với anh như vậy. Nhưng anh không trách em đâu.Cứ làm việc cho tốt đi.Công tác về rồi thì nghỉ việc, ở nhà cho đàng hoàng.Anh không nuôi nổi em chắc?” Tôi nghe từng lời trách móc, từng câu phân tích, đầu óc dần trôi xa khỏi cuộc đối thoại.Rất lâu sau đó, tôi mới mở miệng. Giọng bình tĩnh, rõ ràng:“Giang Trạch, chúng ta chia tay đi.” Trước khi anh kịp phản ứng, tôi đã dứt khoát ngắt cuộc gọi. Căn phòng rơi vào tĩnh lặng.Tôi ngồi bất động, trong lòng có một thoáng bàng hoàng. Trong cuộc đời không dài cũng chẳng ngắn này, tôi chỉ có hai lần thật sự dũng cảm. Một lần là ba năm trước, không hề do dự rời Tô Châu để đến Thượng Hải tìm anh.Và một lần… là giây phút vừa rồi — chủ động nói lời chia tay với người mình đã yêu suốt ba năm. Tôi chuyển ra khỏi khách sạn mà Giang Trạch đặt cho tôi ngay trong đêm. Còn điện thoại sau khi tắt thì không còn sáng lên nữa. Tôi nghĩ, lúc này Giang Trạch chắc đang tức giận với tôi. Tức giận vì nửa đêm gọi anh dậy, tức giận vì tôi vô cớ ăn vạ, tức giận vì tôi dám chủ động chia tay với anh. Anh có vô số lý do để tức giận nhưng có lẽ sẽ không buồn. Chỉ mất đi một người mà mình không yêu thôi mà, có gì phải buồn chứ? Nhưng không phải anh chính là người tỏ tình trước sao? … Đầu óc tôi như dần chìm vào hỗn loạn, không ngừng hiện lên từng khoảnh khắc ở bên anh. Yêu nhau ba năm, tình cảm của chúng tôi tuy không thể nói là cuồng nhiệt nhưng cũng rất ổn định. Mỗi cuối tuần, anh luôn không ngại phiền phức cùng tôi đi mua sắm, sau đó đưa tôi đi xem một hoặc hai bộ phim ăn khách từ hai năm trước. Tôi từng cười anh giống như một cán bộ già hoài cổ, nhưng anh chỉ cười mà không nói gì. Vào nửa đầu năm, theo sự sắp xếp của anh, bố mẹ hai bên đã gặp mặt, thuận lợi định ngày cưới cho chúng tôi. Lúc chia tay, mẹ tôi kéo tôi sang một bên, ân cần dặn dò: “Triều Triều, Giang Trạch là một đứa trẻ tốt, bố mẹ nó trông cũng là người hiểu chuyện, với điều kiện của gia đình chúng ta, muốn gặp được một gia đình vừa có điều kiện vừa hiểu chuyện như vậy thật không dễ dàng, con phải nắm bắt cho tốt.” Tôi nghe mà trong lòng có chút khó chịu nhưng cũng không nói gì, chỉ cười gật đầu. Đúng vậy, Giang Trạch là một người tốt biết bao. Yêu nhau ba năm, anh hầu như chưa từng cãi nhau với tôi, đối với bố mẹ tôi cũng luôn lễ phép. Đối với chuyến công tác này, mặc dù anh rất không muốn tôi đi, thậm chí còn vì chuyện này còn nổi giận với tôi nhưng thấy tôi nhất quyết muốn đến, anh cũng âm thầm đặt cho tôi khách sạn tốt nhất, còn liên lạc với bạn bè ở đây đến đón tôi. Vậy nên, là tôi sai sao? Nếu tôi không đi tìm tài khoản Weibo đó thì liệu tôi có mãi mãi không biết đến sự tồn tại của Kiều Minh Nguyệt không? Nếu tôi không đến Trịnh Châu thì trong mắt tôi Giang Trạch vẫn yêu tôi đến tận xương tủy không? Đáng tiếc, không có nếu như. Đáng tiếc, tôi chưa bao giờ là ánh trăng của Giang Trạch. Sau khi thức trắng đêm xem hết tất cả nội dung trong tài khoản Weibo của Giang Trạch, những khoảnh khắc mà tôi tự cho là Giang Trạch yêu tôi sâu đậm đều trở thành trò cười. Từng chữ trong tài khoản dường như đang âm thầm chế giễu tôi là kẻ ngốc. Xem xong tất cả, tôi nằm vật ra nhà vệ sinh nôn khan rất lâu. Tôi nghĩ, có lẽ tôi không yêu Giang Trạch nữa rồi.