Sau bốn năm kết hôn, Phó Trầm đã có một cô sinh viên đại học trẻ tuổi bên ngoài. Cô gái ấy năng động, xinh đẹp và tràn đầy sức sống. Cô kéo Phó Trầm – người đàn ông sở hữu khối tài sản hàng chục tỷ – đi ăn những hàng quán ven đường, theo đuổi những tuyển thủ thể thao điện tử mà cô yêu thích. Phó Trầm, trong giọng nói lạnh lùng, gọi về nhà: “Tối nay anh không về. Anh đang xem trận đấu của Kỳ Kiến Bạch.” Cô gái ngồi cạnh anh bật cười khẩy: “Cô ta chỉ là một bà già nhàm chán, có biết Kỳ Kiến Bạch là ai không?” Họ không hề biết, sau khi cúp máy, tôi bị Kỳ Kiến Bạch ép sát trong chiếc xe mờ ánh đèn. Răng nanh của cậu ấy nhẹ nhàng cắm vào sau gáy tôi, đau nhè nhẹ: “Chị à, trận này em thắng rồi. Tối nay, chị định thưởng em thế nào?” Lần đầu tiên tôi gặp Giang Manh là vào ngày sinh nhật thứ 26 của mình. Khi ấy tôi vẫn đang mỉm cười, trò chuyện với khách mời trong bữa tiệc. “Công ty có chút việc, Phó Trầm sẽ về muộn một chút, nhưng quà đã được gửi đến trước rồi.” Câu nói còn chưa dứt, Phó Trầm đã dẫn người vào, ngay trước mặt tôi. Giang Manh mặc một chiếc váy đỏ rực rỡ, tay bám lấy cánh tay Phó Trầm, tò mò nhìn quanh khắp nơi. Cô ta ríu rít như một con chim sẻ nhỏ hoạt bát: “Anh nói sẽ dẫn em đến một nơi thú vị chơi, là ở đây à?” Ánh mắt cô ta lướt một vòng, dừng lại trên mặt tôi hai giây, rồi lập tức rời đi. “Wow, cái bánh kem kia nhìn ngon quá, em muốn ăn!” Phó Trầm mỉm cười nhìn cô ta, mặc kệ để cô phá hỏng cả buổi tiệc sinh nhật của tôi. Khách khứa xung quanh thì thầm bàn tán: “Sao mà trơ trẽn thế, dám làm loạn ngay trước mặt Lê Dã?” “Được sủng thôi. Nghe nói là kết hôn rồi, chứ Lê Dã chẳng phải cũng là người chủ động dính lấy à?” “Nhục thật. Sinh nhật bị bẽ mặt thế mà chẳng dám lên tiếng. Nếu là tôi, chắc chỉ muốn độn thổ cho xong.” Tôi giấu mình trong chiếc váy dạ hội đắt tiền, vờ như không nghe thấy những lời châm chọc đó. Chỉ là, tôi lặng lẽ bước đến chỗ Phó Trầm, nhẹ giọng nói: “Trước đây chúng ta đã thỏa thuận, anh sẽ không đưa cô ta đến trước mặt tôi.” “Dù thế nào đi nữa, ít nhất cũng nên giữ chút thể diện…” Tôi còn chưa nói hết câu, đã bị anh ta thô bạo ngắt lời. Vì vừa uống vài ly với Giang Manh, ánh mắt Phó Trầm lộ ra vài phần men say. Khi nhìn tôi từ trên cao xuống, sự khinh thường và ghét bỏ trong ánh mắt anh ta càng rõ rệt. “Lê Dã, xem ra trước đây anh đã quá nuông chiều em rồi.” Anh ta cười nhạt. “Em là cái loại gì, cũng xứng đòi nói đến thể diện với anh à?” Tôi sững người tại chỗ. Ánh đèn trần rọi xuống, sáng rực đến chói mắt. Lớp vỏ bọc cứng cỏi mà tôi phải khó nhọc lắm mới xây dựng được, giờ đây tan rã hoàn toàn dưới ánh nhìn mỉa mai của anh ta, như tuyết tan giữa mùa xuân. Tôi xuất thân từ một gia đình nhỏ như nhà họ Lê, mà lại có thể gả cho Phó Trầm. Trong mắt người khác, tôi chính là trèo cao. Thậm chí, tôi còn không hoàn toàn được coi là người nhà họ Lê. “Thứ hèn hạ như thế, đàn bà xuất thân từ loại nơi đó vốn dĩ cũng chỉ là…” Phía sau, có tiếng bàn tán quá to, vô tình lọt vào tai chúng tôi. Phó Trầm thản nhiên đưa tôi một tấm chi phiếu. “Lần trước em nói muốn đầu tư vào một dự án nào đó, tự đi mà đầu tư đi.” “Lê Dã, cũng đừng nghĩ là anh quá có lỗi với em.” Anh ta khẽ nhướng mày. “Em học cách lấy lòng anh thêm một chút đi, có khi còn bán được bản thân với giá cao hơn đấy.” 02 Buổi tiệc sinh nhật kết thúc trong cảnh hỗn loạn như một vở kịch rẻ tiền. Phó Trầm dìu Giang Manh đang say xỉn rời khỏi đó. Thậm chí, còn chưa bước ra khỏi tầm mắt tôi, hai người họ đã hôn nhau dưới ánh đèn trong vườn. Tôi đứng trong phòng, lặng lẽ nhìn họ qua lớp kính loang đầy giọt mưa. Cúi đầu, tôi cẩn thận cất kỹ tấm chi phiếu kia. Sau đó lấy điện thoại ra, mở đoạn trò chuyện đã ghim trên đầu. Tin nhắn tôi gửi trước bữa tiệc, vỏn vẹn một câu “Nhớ em một chút được không”, nhận lại tổng cộng sáu dòng hồi âm. 5 tiếng trước: “1.” 4 tiếng trước: “Em phải đi tập luyện rồi.” 3 tiếng trước: “Thật ra lúc đang tập, em cũng không ngại có người đến làm phiền đâu.” 2 tiếng trước: “Nghe nói hôm nay là sinh nhật chị.” 1 tiếng trước: “Chúc mừng sinh nhật.” Và mới vừa nãy, một dòng mới bật lên: “Em sẽ đến gặp chị.” Tôi khẽ cong môi, mỉm cười. Nhắn lại: “Không cần đâu, tuần sau chị sẽ đến xem em thi đấu.” Trên màn hình, dòng chữ “Đang nhập…” chớp nháy rất lâu. Cuối cùng, cậu ấy gửi lại hai chữ: “Được thôi.” “Chị đừng có thả thính em.” 03 Trong suốt một tháng sau đó, Phó Trầm công khai đưa Giang Manh xuất hiện ở đủ loại sự kiện. Chẳng khác gì một cặp đôi trẻ đang chìm trong tình yêu cuồng nhiệt. Người đàn ông sở hữu khối tài sản hàng chục tỷ bị cô kéo đi ăn hàng rong, chụp ảnh dán sticker, hôn nhau trong gió biển tại Bali. Anh ta thậm chí còn cùng cô theo đuổi trận đấu trực tiếp của Kỳ Kiến Bạch. Kỳ Kiến Bạch - tuyển thủ thể thao điện tử nổi đình nổi đám nhất hiện tại. Cậu ấy mới chỉ 19 tuổi, nhưng đã bộc lộ tài năng phi thường. Năm ngoái, chính cậu đã giúp đội tuyển của mình giành chức vô địch thế giới. Giang Manh đội bờm cổ vũ in tên Kỳ Kiến Bạch, khoác tay Phó Trầm, đứng trước nhà thi đấu rạng rỡ chụp hình check-in. Phó Trầm có chút ghen, ôm eo cô, hỏi: “Chỉ là thằng nhóc chưa mọc đủ lông, em cũng mê đến thế à?” “Em chỉ thích xem cậu ấy thi đấu thôi mà.” Giang Manh cười tươi như hoa, hôn nhẹ lên má anh ta: “Người em yêu nhất tất nhiên là anh rồi!” Chiếc xe tôi đậu ngay bên lề đường, nhìn thấy trọn vẹn tất cả. Vừa mới kìm lại cơn buồn nôn trong lòng, thì điện thoại đổ chuông - là Phó Trầm. “Dự án em nói hôm qua, để hôm khác hãy bàn.” Giọng anh ta lạnh lùng, thiếu kiên nhẫn: “Tối nay anh bận, không về nhà đâu.” Tôi bật cười trong im lặng, cố ý hỏi lại: “Chuyện gì vậy?” “Đến xem Kỳ Kiến Bạch thi đấu.” Câu nói của anh ta còn chưa dứt, thì Giang Manh bên cạnh đã bật cười khẩy một tiếng. “Một bà cô nhàm chán như chị ta, biết Kỳ Kiến Bạch là ai sao?” Qua lớp kính xe, tôi thấy cô ta giật lấy điện thoại từ tay Phó Trầm. “Bà già, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi. Cúp đây.” Giọng nói ngạo mạn, hống hách đến mức gần như không coi ai ra gì. Nhưng cô ta còn trẻ, xinh đẹp, như một đóa hoa đang nở rộ rực rỡ nhất. Vì thế, Phó Trầm chỉ nhẹ nhàng bóp má cô ta một cái, cưng chiều cùng cô ta sóng vai bước vào khu ghế VIP. Ai mà chẳng thích cái gì tươi trẻ và xinh đẹp hơn chứ. Tôi, đương nhiên… cũng không ngoại lệ. Màn hình điện thoại sáng lên lần nữa - là cuộc gọi từ Kỳ Kiến Bạch. Giọng cậu ấy không mấy vui vẻ: “Rốt cuộc chị đến chưa?” “Lần trước nói sẽ đến xem em thi đấu, cuối cùng lại báo bận phút chót. Lần này đừng nói cũng thế nhé?” “Đến rồi.” Tôi giơ tay lên, gõ nhẹ đốt ngón tay vào cửa kính xe. “Nhưng mà… em nổi tiếng quá, chị chỉ mua được vé ở khán đài thôi. Đợi thi đấu xong rồi chị đến tìm em nhé.” Kỳ Kiến Bạch bật cười khẽ: “Xì, đến xem em thi đấu mà còn phải tự mình mua vé sao?” “Chị cứ đến thẳng khu phòng VIP, em đã bảo câu lạc bộ giữ chỗ cho chị rồi.” Anh im lặng một lúc, rồi bất ngờ nói tiếp: “Chị nghĩ kỹ chưa? Lần trước thất hẹn, chị nói sẽ bù đắp cho em. Lần này nếu em thắng, phần thưởng là gì?” “Em muốn gì?” “Em muốn gì… cũng được sao?” Mấy từ cuối, giọng cậu ấy trầm xuống, khàn khàn mang theo một chút gợi cảm khó diễn tả. Dù chỉ là qua điện thoại, tôi vẫn có thể tưởng tượng được khóe môi cậu đang nhếch lên, và ánh mắt vừa sắc lạnh vừa đẹp trai ấy, khi nhìn về phía tôi, dần dần bốc lên một thứ khát khao sâu kín. Tôi khẽ cười, dịu dàng nuông chiều: “Cũng được hết.” Bên kia im lặng một giây. Cậu nói: “Lê Dã, nếu em giành chức vô địch, tối nay thời gian của chị là của em.” Trận đấu bắt đầu. Qua lớp kính, tôi thấy Kỳ Kiến Bạch đeo tai nghe, mười ngón tay lao nhanh trên bàn phím. Vẻ mặt cậu nghiêm túc, lạnh lùng, ánh mắt chăm chú đến không rời đi nửa giây. Cho đến khi màn hình hiện lên con số đỏ rực: “3:0” “Vô địch!!!”