Ta xuyên sách rồi! Không phải công chúa, cũng chẳng phải hoàng hậu, mà ta lại trở thành một phi tần bị đày vào lãnh cung—Giang Viện. Nhưng không sao cả. Bởi vì ta, một kẻ toàn tri toàn năng, nắm rõ mọi bí mật trong cuốn sách này. Bao gồm cả chuyện đám mama và thái giám lén lút tuồn báu vật ra ngoài cung buôn bán. Người khác bị giam vào lãnh cung thì thê thảm vô cùng, còn ta thì thoải mái gác chân, hô mưa gọi gió, đánh mạt chược sống cuộc đời tiêu dao tự tại. Thỉnh thoảng lại nhẩm đếm trên đầu ngón tay, tính xem còn bao nhiêu ngày nữa là tên bạo quân kia lăn ra chết. Đúng vậy, chỉ cần kiên nhẫn chờ thêm mười ngày nữa, ta sẽ nhân lúc chó hoàng đế bất đắc kỳ tử, lấy chìa khóa quốc khố, đoạt lại binh phù đã thất lạc, tranh thủ thu phục nam chính trong nguyên tác. Sau đó, một đường đánh thẳng vào hoàng cung, đăng cơ làm nữ đế. Mỹ nam vây quanh, tận hưởng cuộc sống tiêu dao khoái hoạt… Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy hạnh phúc đến mức cười tỉnh cả giấc mộng. Nhưng mà— "Haizz—" Ta thở dài một hơi, tiện tay nhổ vỏ nho vào lòng bàn tay của bà lão hầu hạ bên cạnh. Mọi người xung quanh đều nhìn ta đầy kính sợ. Họ đâu biết rằng ta cũng có nỗi khổ riêng. Một kẻ toàn tri toàn năng như ta, vậy mà lại dính phải một cái BUG chí mạng— Chỉ có thể nói thật. "Nương nương, cớ gì buồn bã thế? Để nô tài giúp người giãi bày ưu phiền..." Ta nhìn tiểu thái giám đang quỳ bên cạnh, cúi đầu cung kính nhưng trong mắt lại ẩn chứa nỗi sợ hãi. Lẽ ra, ta định mỉm cười dịu dàng, nói một câu để chiêu hiền đãi sĩ: "Tiểu Bao Tử, ngươi có lòng rồi. Bổn cung chỉ hơi mệt một chút mà thôi." Nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại biến thành: "Giãi bày cái đầu ngươi! Trong cái lãnh cung này, không ai giỏi tính kế bằng cái tên ranh con nhà ngươi! Có phải ngươi đang tìm cơ hội trốn ra ngoài không? Đừng có mơ!" Tiểu Bao Tử bị vạch trần ngay tại chỗ, toàn thân cứng đờ, lại càng thêm sợ hãi nhìn ta. Thôi bỏ đi, ta tốt nhất là đừng mở miệng nữa. Càng nói nhiều, càng sai nhiều. Nhưng mà… Ta đâu phải kẻ câm, sao có thể nhịn được chứ! Mạt chược đang đánh, thế là ta quên luôn chuyện kiềm chế. Những phi tần cùng bàn với ta đều bị giam vào lãnh cung đã ba năm, vậy mà vẫn chưa từ bỏ hy vọng. "Haizz, hoàng thượng là nam nhân anh tuấn nhất thiên hạ. Nếu có thể được ngài sủng hạnh một lần, có chết cũng mãn nguyện rồi..." Nông cạn! Làm nữ nhân, sao có thể đặt cược cuộc đời vào nam nhân được chứ! Ta khẽ bĩu môi, vô thức bật ra một câu: "Nằm mơ đi! Hắn đến một hạt táo còn chẳng sinh nổi! Hai hoàng tử trong cung, chẳng có đứa nào là con ruột của hắn cả! Hắn đội cái nón xanh to đến mức có thể làm đèn pha luôn rồi!" "To gan!" Một tiếng quát lạnh lùng vang lên từ cửa. Ta giật bắn người, suýt chút nữa lật luôn bàn mạt chược. Ai mà ngờ được, bạo quân khiến cả thiên hạ run sợ trong sách, vậy mà lại đích thân đến lãnh cung! Hơn nữa, lại còn ngay đúng lúc ta đang bêu xấu hắn! Mọi người xung quanh đều sợ hãi quỳ rạp xuống đất. Còn ta, chính là con khỉ thấy hổ—cúi đầu nhận sai ngay lập tức. Phượng Tiêu nheo mắt, sát khí lạnh lẽo như mũi tên nhắm thẳng vào ta. "Thục phi! Ngươi thật to gan! Lập tức xử tử!" Ta run rẩy cả người, môi cũng không ngừng run: "Khởi, khởi bẩm hoàng thượng, thần thiếp là Viện phi ạ." Vừa dứt lời, ta suýt khóc luôn. Ôi mẹ ơi! Tự dưng lại khai báo danh tính làm gì! Hắn muốn giết Thục phi, thì cứ để Thục phi chịu chết đi a! Nhưng miệng ta căn bản không thể khống chế nổi… Chó hoàng đế bị ta chọc tức đến nghẹn họng. Có lẽ trong đời hắn chưa từng thấy ai tự tìm đường chết như ta. Hắn chỉ thẳng vào mặt ta, khóe môi nhếch lên một đường cong lạnh lẽo: "Được! Rất tốt! Ban cho lăng trì tùng xẻo!"   2. Cứu mạng! Lão nương còn chưa kịp làm nữ đế! Sao có thể chết thảm ngay khi sự nghiệp mới khởi đầu chứ! Không được, ta tuyệt đối không thể chết! Trong cơn nguy cấp, cái miệng hại thân này lại không kiểm soát được mà tuôn ra: "Hoàng thượng! Người bị đội nón xanh đâu phải do ta, người giết ta làm gì?" "Bảo bối Đại hoàng tử của ngài ấy à? Là con ruột của vị huynh trưởng tốt của ngài—Tề vương—và Tiêu Quý phi đó. Ngay tại Kim Loan Điện mà kết quả thành thế đấy~" "Còn Nhị hoàng tử kia, trời ạ! Không phải giống y như đúc tên thống lĩnh cấm vệ quân bên cạnh ngài sao? Ha ha ha! Ngài còn chưa nhận ra à?" Mấy câu này vừa buông ra, tựa như sấm sét giữa trời quang. Đám thái giám và mama quỳ rạp trên mặt đất trợn tròn mắt, câm nín đến mức không dám thở mạnh. Tên bạo quân thì vẫn giữ nguyên tư thế chỉ vào ta, nhưng ngón tay đông cứng giữa không trung. Không khí quỷ dị đến cực điểm. Một lúc lâu sau, ch/ó hoàng đế cuối cùng cũng bùng nổ, giận dữ gào lên: "Người đâu! Lập tức lôi con tiện nhân này ra ngoài, ngũ mã phanh thây, chặt thành tám khúc cho trẫm—!" Khóe miệng ta vô thức nhếch lên: "Viện phi… là Viện phi, đồ ngu." … Lạy trời lạy đất, cảm ơn cái miệng quạ đen của ta! Nhìn thấy đám thái giám đã bắt đầu kéo lê ta ra ngoài, ta thật sự hoảng sợ đến tê liệt. Không kịp nghĩ nhiều, ta bổ nhào ôm chặt lấy đùi ch/ó hoàng đế, khóc lóc thảm thiết: "Hoàng thượng! Hoàng thượng! Đừng giết ta! Ngài bị đội nón xanh là có nguyên nhân! Chỉ có ta có thể giúp ngài sinh con!" Bước chân Phượng Tiêu cuối cùng cũng khựng lại. Thấy có cơ hội, ta lập tức thao thao bất tuyệt: "Ba năm trước, hoàng thượng luyện thành Cửu Dương Thần Công, uy vũ bất phàm, dũng mãnh vô địch—" "Nhưng Cửu Dương Thần Công chí cương chí cường, có thể luyện hóa toàn bộ tinh hoa! Đây mới là nguyên nhân khiến hoàng thượng không thể có con!" Ban đầu, khi nghe câu đầu, sắc mặt chó hoàng đế có hơi dịu xuống. Nhưng khi ta nói xong câu cuối, mặt hắn lại lập tức sa sầm, lạnh lùng hạ lệnh: "Trẫm hiểu rồi! Tiếp tục xử tử!" Ta lập tức giơ hai tay ra hiệu ngừng lại: "Khoan đã! Hoàng thượng! Chỉ có ta có thể giúp ngài! Nếu không, sau này người sẽ hối hận không kịp!" Sau khi cái miệng hại thân của ta tiếp tục phun ra một đống bí mật hoàng gia, cuối cùng ch/ó hoàng đế cũng chấn động, tạm thời tha cho ta. Những chuyện ta biết, trên đời này căn bản không có ai biết được— Ví dụ như năm hắn tám tuổi, lén đi nhìn cung nữ tắm bị Thái hậu bắt được, đánh cho nở hoa cái mông. Thậm chí ngay cả chuyện ta xuyên sách đến đây—cái bí mật lớn nhất của ta—cũng bị hắn moi ra. Nhưng hiển nhiên, hắn không tin. Trong mắt hắn, ta hẳn là bị dính phải loại tà thuật nào đó mới có thể biết nhiều chuyện như vậy. Dù sao đi nữa… Ta sống rồi! Không những vậy, ta còn được chuyển khỏi lãnh cung, ngay đêm đó đã dọn vào tẩm cung của hắn! Đám tiểu thái giám trong cung đều câm nín. Một phi tần bị vứt bỏ trong lãnh cung, suýt chút nữa mất mạng như ta, lại bất ngờ xoay người, khôi phục thánh sủng! Trong chốc lát, hậu cung dậy sóng tin đồn, các phi tần ghen tức đố kỵ đủ kiểu. Nhưng chỉ có ta là khổ sở biết rõ— Ch/ó hoàng đế này định dùng ta để thử thuốc! — "Ái phi, thứ thuốc này liệu có phải là độc dược không? Nếu không, chi bằng để ái phi nếm thử trước?" Phượng Tiêu nhìn bát thuốc đen sì trước mặt, sắc mặt âm trầm bất định, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh. Ta: "Nếu hoàng thượng lo lắng, có thể tìm một con chó đực đã bị thiến thử trước, sẽ biết ngay thôi." Hắn giận dữ: "Ngươi dám so trẫm với loại hèn kém như vậy?" Ta vội vàng xua tay. Nhưng cái miệng đáng chết này lại không chịu khống chế: "Các ngươi mà hăng lên, chẳng phải đều như nhau sao?" — "Tốt… rất tốt—" Ch/ó hoàng đế tức đến mức ngay tại chỗ rút kiếm chém xuống, lưỡi kiếm lạnh lẽo lướt qua, còn tiện thể cắt đứt mấy sợi tóc của ta. Nhưng rõ ràng, hắn không dám giết ta. Điều khiến ta kinh ngạc là… Hắn thật sự sai người tìm một con chó thiến để thử thuốc. Rất nhanh, con chó uể oải kia lập tức hưng phấn như rồng như hổ. Thậm chí còn nhìn Phượng Tiêu bằng ánh mắt sáng quắc màu xanh lục. — "Xem ra thuốc này quả thật không có hại, nhưng tại sao con chó cái kia vẫn chưa mang thai?" Hắn phất tay bảo người đưa con chó đi, sau đó không vui quay sang hỏi ta. Khóe mắt ta không kiềm được mà trợn lên: "Thứ này muốn nảy mầm, chẳng lẽ không cần thời gian và quá trình sao?" Phượng Tiêu khựng lại, trầm mặc một chốc, rồi bưng bát thuốc đen sì uống cạn, ánh mắt sắc bén chĩa thẳng về phía ta. — "Ái phi mồm miệng sắc bén, càng làm trẫm thêm hứng thú. Nếu thuốc này thật sự có tác dụng… vậy ái phi hãy cùng trẫm kiểm nghiệm hiệu quả đi!" Sắc mặt ta lập tức biến đổi. Cơ thể theo bản năng lùi về sau. ???!!! Ch/ó hoàng đế này điên rồi sao?!