Sau khi được công nhận là anh em tốt, Hạ Vân Phàm càng thêm nhiệt tình với cuộc sống xã giao hàng ngày của tôi. Kiếp trước, anh chẳng buồn để ý chuyện ngoài cửa sổ, tôi năn nỉ ỉ ôi bắt anh đi chơi cùng bạn bè mà anh cũng không chịu. Lần này vừa có lời mời, anh đã đồng ý nhanh hơn cả tôi. Thẩm Phong vẫn chưa chịu từ bỏ, lấy danh nghĩa tổ chức team building, mời tôi đi leo núi. Sợ tôi không muốn tham gia, anh ấy lại gọi cả bốn người trong ký túc xá đi cùng. Tôi có thể thấy, Thẩm Phong vẫn còn sợ Hạ Vân Phàm, rất mong anh từ chối. Nhưng Hạ Vân Phàm đồng ý dứt khoát, tóc trên đỉnh đầu Thẩm Phong trong chốc lát rũ xuống. Tôi thấy anh ấy vừa buồn cười vừa đáng thương, lén chọc vào eo Hạ Vân Phàm. “An phận một chút đi, đừng lúc nào cũng làm khó trẻ con.” Hạ Vân Phàm hoàn toàn không phản ứng. Tôi lại dùng sức nhéo anh hai cái. “Nghe thấy chưa hả?” Khóe mắt anh hơi cong lên, như đang tận hưởng. “Ừ.” Nhưng anh làm chẳng tốt chút nào. Ngọn núi leo không cao lắm, nhưng rất dốc, Lưu Thụy và Tôn Vũ đi phía trước, chăm sóc mấy chị khóa trên trong hội. Thẩm Phong ở cuối đoàn lo việc hậu cần, luôn tìm cơ hội đỡ tôi một tay, anh hùng c/ứu mỹ nhân. Tiếc là Hạ Vân Phàm luôn đi trước anh ấy một bước, gạt cành cây chắn trước mắt tôi, khi bậc thang cao dốc thì nắm cổ tay kéo tôi lên. Vẫn còn dư sức rảnh tay cho tôi ăn. “Đói chưa? Khát không? Trong túi có mang đồ ăn vặt cho cậu.” Làm như tôi không phải là thanh niên cao một mét tám, mà là đứa trẻ chưa đầy 3 tuổi vậy. Hất tay anh ra, tôi cáu kỉnh nói: “Cứ đi đi, tôi tự làm được.” Ánh mắt Hạ Vân Phàm tối sầm, ấm ức nói. “Trước đây cậu đâu có như thế.” Đúng, kiếp trước tôi giả vờ ăn vạ, leo núi mà không muốn rời khỏi người anh, bắt anh cõng tôi đi. Nhưng chẳng phải tất cả đều là để được tiếp cận anh sao? Bây giờ không cần nữa. Tôi nhảy vài bước lên phía trước, bước lên cầu kính, không chút sợ hãi, nhìn thẳng xuống vực sâu thăm thẳm dưới chân. Rồi ngẩng đầu cười với Hạ Vân Phàm. “Tôi giả vờ đấy.” “Anh Dương của cậu gan dạ lắm!” Tôi lớn hơn Hạ Vân Phàm hơn một tháng, nhưng trước đây toàn là tôi làm nũng gọi anh là “anh”, chưa từng nghe anh gọi tôi như thế. Đột nhiên thấy tò mò. Tai ngứa ngáy, tim cũng ngứa ngáy. Tôi lấy ra một gói đồ ăn vặt, phe phẩy về phía Hạ Vân Phàm. “Nào, gọi “anh” một tiếng, tôi cho cậu bánh quy.” Hạ Vân Phàm không nhúc nhích, biểu cảm khó tả. Tôi lắc lắc cái bánh quy, chu môi tiếp tục gọi: “Suỵt suỵt! Lại đây!” Phía sau vọng tới một ti/ếng r/ên như mèo kêu. “Anh ơi——” Tôi và Hạ Vân Phàm cùng quay lại, lúc này mới phát hiện Thẩm Phong đã bị tụt lại đang ngồi xổm ở lối vào cầu kính, hai chân r/un r/ẩy, sắp khóc đến nơi. “Anh Dương, anh Hạ, c/ứu anh với!” Anh ấy lại sợ độ cao... Tôi và Hạ Vân Phàm không cãi nhau nữa, mỗi người một bên, khoác tay đưa Thẩm Phong lên khách sạn trên đỉnh núi. Khi làm thủ tục nhận phòng, Thẩm Phong vẫn mềm nhũn chân, nhìn tôi đầy vẻ mong đợi, đầy ẩn ý. “Đình Dương, phiền em…” “Không phiền, phòng đơn đã mở giúp anh rồi, Thẩm học trưởng nghỉ ngơi đi.” Hạ Vân Phàm ngắt lời anh ấy, kẹp lấy cánh tay, gượng ép đưa Thẩm Phong về phòng. Rồi quay lại lấy chứng minh thư của tôi, tự nhiên mở một phòng. “Phòng đôi hết rồi, mở phòng giường lớn.” Tôi nhận lấy, ánh mắt phức tạp nhìn tấm thẻ phòng trong tay. “Hạ Vân Phàm, vượt giới hạn rồi.” Biểu cảm vừa rồi còn tự đắc của anh đóng băng. Tôi đi vòng qua anh bấm thang máy. “Đã nói chỉ làm bạn, lần sau đừng như thế nữa.”