Không khí trong phòng riêng như một bộ phim đang chiếu giữa chừng bỗng dừng lại, mọi người trong phòng đều ngừng hết động tác. Cố Trạch Lương chớp chớp mắt, sau đó đột nhiên như tỉnh ngộ: "Ồ! Thím hai!" "Mày gọi ai thế hả?" Tôi dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hướng về cậu ta. Cậu như đi/ếc đặc, quay người đẩy những người khác đang đờ đẫn: "Đi đi đi! Chuyện nội bộ gia đình của chú hai và thím hai tôi, tôi sẽ mở cho các bạn một phòng khác." Nói xong, còn bước đến xin lỗi tôi một cách nghiêm túc: "Thím hai, chuyện lúc nãy xin lỗi nhé." Tôi gi/ận đến n/ổ đom đóm mắt, định đứng dậy nhưng lại bị tay Cố Huyền ghì ch/ặt, không cựa quậy được. Một đoàn người thực sự tin vào lời nói dối của Cố Trạch Lương, ngay cả Tôn Lão Tam cũng mặt mày kinh ngạc, đi được hai bước còn giơ ngón tay cái về phía tôi. Vừa đến cửa, họ đã thấy cánh cửa phòng riêng bị đẩy mở. Một thanh niên cao hơn một mét chín, có dáng người giống Cố Huyền, ngũ quan cũng có ba phần tương tự bước vào. Thấy một đám người chắn ở cửa, cậu ngơ ngác lên tiếng: "Chào các bạn, An thiếu gọi tôi đến, An thiếu ở..." Mọi người im lặng tách ra giữa lối đi, lộ ra tôi đang bị ôm trong lòng người khác ở phía sau. Sau đó chỉ thấy thanh niên kia, mặt mang nụ cười ngồi xuống... cạnh Cố Huyền. "An thiếu, chào anh, em tên là Cố Huyền." Không khí lại một lần nữa yên tĩnh. Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại. Đừng hỏi. Giờ tôi chỉ muốn đăng xuất khỏi sever Trái Đất ngay và luôn! Tôn Lão Tam lặng lẽ thu mình lại, lẩn vào đám đông. "Cố Huyền?" Giọng nam lạnh lùng khẽ cười, tay véo nhẹ eo bên tôi. Thanh niên nở nụ cười rạng rỡ, hoàn toàn không để ý đến tôi, cũng chẳng quan tâm đám người phía sau, cúi sát vào tai Cố Huyền. "Nghe nói... em và người An thiếu thích có chút giống nhau, em tự giới thiệu như vậy, An thiếu không để bụng chứ?" "Thích?" Cố Huyền cười nhắc lại, kéo tôi lại gần hơn. Hơi thở phả vào gáy, thân thể hèn mọn của tôi phát run. "Còn nghe thấy gì nữa?" "Còn nghe nói, người An thiếu thích thính lực không tốt, em còn đặc biệt bỏ tiền m/ua một cái máy trợ thính, An thiếu thấy..." Thanh niên sờ lên tai mình, rồi ngay giây tiếp theo nhìn thấy tai trái của Cố Huyền, cùng chiếc máy trợ thính trên tai trái ấy: "Cố... Cố Huyền?" Tôi tuyệt vọng cúi đầu xuống. Thôi được, lỗi tại tôi. Cả đời này, tôi đã không nên tin thằng Tôn Lão Tam này đáng tin cậy! Một lần vô dụng, cả đời vô dụng!