Hắn lặng lẽ nhìn ta, đôi mắt đỏ rực đ/áng s/ợ. "Không được nói tạm biệt với trẫm." Ta mỉm cười, không nói lời tạm biệt, nhưng mà—— Ta vẫn có thể cảm nhận được, thân thể mình đang từng chút một biến mất khỏi thế gian này. Biến mất trước mắt hắn. Khoảnh khắc tiêu tán, ta mơ hồ nghe thấy giọng nói của ai đó, theo làn gió thổi vào tai. Hắn nói. "Chu Niệm Kiều, không được quên trẫm." (Kết) Khi ta tỉnh lại, ánh mắt đ/ập vào một màu trắng xóa. Mùi th/uốc sát trùng quen thuộc vương vấn nơi mũi. Ta ngẩn người rất lâu, mới chợt nhận ra—— Lúc này, ta đang nằm trên giường bệ/nh. Nơi đây là bệ/nh viện. Trước mặt là gương mặt mừng rỡ của mẹ, bà xúc động ôm ch/ặt ta, nước mắt rơi trên mặt ta, nóng bỏng. "Giao Giao." Bà nghẹn ngào, "Con cuối cùng đã tỉnh rồi..." Đúng vậy. Ta cuối cùng đã tỉnh. Ta muốn ôm bà, nhưng đôi tay nặng trĩu, vẫn chưa nhấc lên được. Lúc này, bác sĩ và y tá cũng nghe tin tới ngay. Vị bác sĩ nam trẻ tuổi bảo ta, vì ta hôn mê quá lâu, cơ thể tạm thời chưa thể hồi phục hoàn toàn, một thời gian sau sẽ ổn. Ta gật đầu, nhẹ nhàng an ủi mẹ. Nhưng, khi mọi thứ lắng xuống, ta lại nhớ tới Kỳ Dận. Không biết, sau khi ta biến mất, hắn sẽ ra sao? Sẽ suy sụp chăng? Sẽ nhanh chóng quên ta chăng? Sau chuỗi ngày chờ đợi dài đằng đẵng, hắn sẽ quên ta rồi lập tân hậu khác chăng? Ta không rõ. Ta chỉ biết, đời này, ta không còn cơ hội gặp lại vị bạo chúa ấy nữa. Tất cả tựa như giấc mộng hoang đường trong cơn hôn mê. Cho tới—— Một buổi trưa nọ, khi ta nằm trên giường bệ/nh lướt điện thoại, vô tình xem được một đoạn video ngắn. Một nơi khai quật được lăng m/ộ đế vương, tạm thời chưa x/á/c định niên đại cụ thể. Ngôi m/ộ này rất kỳ lạ. Là lăng hợp táng của đế hậu, nhưng văn bia hoàng hậu lại chưa từng thấy—— Thê tử của ta, Chu Niệm Kiều. Sinh tại hiện đại, mất vào tháng tám năm Khang Kỳ thứ mười hai. Dòng văn bia khác thường ấy, cùng câu "sinh tại hiện đại" lập tức gây chấn động dư luận, trở thành tâm điểm bàn tán của cư dân mạng. Mọi người mở rộng tưởng tượng, thảo luận xem lịch sử có thật sự tồn tại người vượt thời gian. Ta nhìn những bình luận ấy, mãi không thể hoàn h/ồn, cho tới khi bên tai vang lên tiếng kinh ngạc của mẹ: "Giao Giao, sao con khóc?" Ta lúc này mới nhận ra, mình đã đầm đìa nước mắt. Trong phòng bệ/nh mở cửa sổ, gió thổi qua. Ta dùng tay lau đi, trước mắt bỗng hiện lên khuôn mặt tiều tụy, đ/au khổ. Xuyên thời gian dằng dặc, hắn lặng lẽ nhìn ta nói. Chu Niệm Kiều, đừng quên trẫm. Tỉnh táo lại, ta quay đi, khẽ đáp mẹ: "Không sao, do gió thổi thôi." Cơn gió này rất mạnh, thổi khô những vết nước mắt lãng quên trong mộng. Cơn gió ấy thổi rất lâu. Từ mấy ngàn năm trước, gào thét tới hôm nay. Kỳ Dận, ngươi thấy không. Mấy ngàn năm sau, ta vẫn không quên ngươi. (Hết) Trương Nhược Huệ