"Anh Thuật, đi đ/á/nh bóng không?" Giờ ra chơi, khi tôi vẫn còn đang tức gi/ận, Chu Viễn ôm quả bóng rổ đến tìm tôi. "Không đi." Tôi gục xuống bàn, mặt đầy vẻ oán h/ận. Đoàn Thừa Trạch, anh mà dám coi tôi như trai bao, tôi sẽ gi*t anh. Chu Viễn vuốt tóc: "Sao thế? Chẳng qua lần trước vô tình cào cậu một phát, gi/ận thế à, phải hết sớm rồi chứ, để tớ xem đã khỏi chưa..." Chu Viễn vừa nói vừa định kéo áo tôi lên, đúng trai thẳng vô ý vô tứ. "Ái chà, ch*t ti/ệt." Tôi giữ tay Chu Viễn, cuối cùng cũng kéo áo xuống, tay kia lập tức bịt miệng hắn. Chu Viễn mắt trợn tròn: "Không phải, anh Thuật, chị dâu dữ dằn thật đấy." Tôi cảm ơn hắn lắm. Tôi bịt miệng hắn dắt ra hành lang, Chu Viễn không ngừng lảm nhảm: "Sao cậu không nói với tớ? Chị dâu là ai thế?" Tôi khoanh tay dựa vào lan can, không biết nên bắt đầu kể từ đâu, đành để Chu Viễn đoán mò. "Mấy hôm cậu xin nghỉ, nghe nói cậu bị bắt vì yêu sớm, có thật không?" Chu Viễn càng đoán càng hưng phấn, vỗ vai tôi: "Có phải tên Lý Văn Khiêm không, chính là cậu ta đúng không?" Tôi bực bội nhìn theo ánh mắt hắn, dưới cổng trường, Lý Văn Khiêm đang bị một nhóm người vây quanh. Kẻ cầm đầu là đứa tôi từng gặp, bố gã đó là đòi n/ợ, gã là tên đầu gấu nổi tiếng ở trường bên cạnh. Lần trước gã nói tôi là đứa con hoang không ai nuôi, bị tôi dùng bút đ/âm thủng mu bàn tay. Tôi nheo mắt, tên mọt sách Lý Văn Khiêm đó không chịu nổi một cái t/át, không biết có sống tới ngày trả tiền cho tôi không.