Tuy nhiên, ý nghĩ này đã hoàn toàn tan biến sau nửa tiếng anh ấy kèm tôi học. Từng chuỗi công thức được viết ta từ bút của Giang Kiến Xuyên, biến thành những chú chim nhỏ bay lượn trước mắt tôi, chúng gặm nhấm hết bộ n/ão vốn đã nhỏ bé của tôi. Tôi đ/au khổ nắm tóc. “C/ứu em với, hãy để em rời khỏi cuốn sách này, em sẵn sàng trả bất cứ giá nào!” À, hình như tôi cũng có hệ thống! “Tín hiệu không ổn định, có thể bị nhiễu hoặc gi/ật, mong ký chủ thông cảm ^_^” Tôi vội hỏi: “Làm thế nào để trở về thế giới thực?” Hệ thống trả lời: “Qua kiểm tra, cậu đã thề nguyện có một mối tình, chỉ cần nguyện vọng thành hiện thực, cậu sẽ tự động thoát khỏi nơi này.” “Có tiêu chuẩn đ/á/nh giá nào không?” Giọng điện tử của hệ thống trở nên hào hứng vui vẻ. “Hoàn thành một chuyện thật hài hòa của cuộc sống mới tính nhé ~” ...... Tôi im lặng. Giữa việc học toán cả đời và hy sinh phần dưới cơ thể một lần, tôi quả quyết chọn cái sau. Xin lỗi nhé, bông cúc nhỏ của tôi. Tôi vừa định quay lại trường, tìm đại một đứa bạn cùng phòng nhờ giải quyết thì hệ thống lại tự ý hành động. “Phát hiện nhân vật Giang Kiến Xuyên có mức độ thiện cảm rất cao với cậu, tự động ràng buộc làm mục tiêu chinh phục, chúc cậu có trải nghiệm vui vẻ ~” “Đợi đã!” Tôi đi/ên cuồ/ng gọi hệ thống trong đầu: “Anh ấy là trai thẳng mà! Đổi người khác đi!” Hệ thống lại đơ ngay lúc quan trọng, chỉ biết phát ra tiếng “bíp bíp”. “404 Not Found” ...... Đầu óc tôi trống rỗng. Giang Kiến Xuyên vẫy tay trước mắt tôi. “Đang mơ màng gì thế? Không khỏe à?” Tôi cứng nhắc xoay cổ, nhìn khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo như tác phẩm điêu khắc của anh mà nghẹn ngào. Thưa giáo sư, xin lỗi anh. Tôi nhanh chóng nhớ lại những việc mà mấy đứa bạn cùng phòng đã làm với mình. Tôi thử nắm lấy một ngón tay trước mặt, cho vào miệng. “Giáo sư, tay anh có vết thương, em cầm m/áu giúp anh.” Giang Kiến Xuyên nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp rồi lại nhìn ngón tay bị tôi ngậm trong miệng. “Anh không bị thương.” Tôi khựng lại, cố tình cắn một cái, thế là tôi nếm được vị m/áu. “Bây giờ anh bị thương rồi.” Giang Kiến Xuyên dở khóc dở cười, lắc đầu, rút ngón tay ra. “Không muốn học được nữa à? Đã bắt đầu hại anh rồi.” Anh tạm tha cho tôi. “Hôm nay đến đây thôi, ngày mai tiếp tục.” Tôi thở phào nhẹ nhõm. Thực ra tôi cũng khá áy náy khi cố bẻ cong trai thẳng vì lợi ích riêng. Kết quả là Giang Kiến Xuyên vừa đi đến cửa bỗng quay lại khoanh mấy bài tập cho tôi. “Làm bài tập sau giờ học, ngày mai anh kiểm tra.” ...... Giáo sư, anh thực sự đã dồn em đến đường cùng rồi.