Thầy Tưởng. Tưởng Phàm đứng trên hành lang, mở tờ giấy nhỏ trong tay, cúi đầu nhìn thấy những dòng chữ sau: "Thầy Tưởng, em là học sinh lớp 6 khóa 22, em tên Tiêu D/ao~" "Em thích thầy! Thầy có muốn làm bạn trai của em không?" "Thầy có thể trả lời em không? Thả tim!" Tưởng Phàm nhíu mày, nhìn theo bóng lưng đang khuất dần, lắc đầu. Anh thở dài, bước vào văn phòng. Trong văn phòng, một người đàn ông trung niên đeo kính không gọng gật đầu với anh. "Tiểu Tưởng, hôm nay thế nào?" "Giám đốc Quan, vừa rồi có một bà lớn tuổi đưa cho tôi cái này." Tưởng Phàm nói, đưa tờ giấy cho Giám đốc Quan. Giám đốc Quan đón lấy, đẩy kính lên, cúi xuống xem. "Ồ, đây là bệ/nh nhân phòng số 6, số 602." Giám đốc Quan nói. "Bà ấy đã 52 tuổi rồi, nhưng luôn nghĩ mình mới 25, là nghiên c/ứu sinh, đang học đại học ở đây. Không làm cậu sợ chứ?" "Thật lòng mà nói, tôi thực sự gi/ật mình." Tưởng Phàm đáp. "Tiểu Tưởng, nhắc cậu một chút, khi tiếp cận bệ/nh nhân này, nhất định phải cảnh giác cao độ. Bà ấy đã gi*t người!" "Hả?" Sắc mặt Tưởng Phàm tái nhợt ngay. "Năm kia, bà ấy tự tay gi*t ch*t con gái đ/ộc nhất của mình, th/ủ đo/ạn vô cùng tà/n nh/ẫn." "Bà ấy ch/ặt x/á/c con gái thành từng mảnh, một phần cho vào túi hút chân không, giấu trong đệm." "Phần còn lại, cảnh sát tìm thấy trong nồi hầm ở nhà bà ta. Trong phần thịt kho tàu còn lại trong nồi, đã trích xuất được DNA của con gái bà ta." "Sau khi bị bắt, bà ta được x/á/c định là bệ/nh nhân t/âm th/ần, vì thế không bị kết án, gửi đến bệ/nh viện chúng ta để điều trị. "Tình trạng bệ/nh của bệ/nh nhân này rất phức tạp, rất tiêu biểu, cũng rất thú vị. Nếu bây giờ cậu rảnh, tôi có thể kể cho cậu nghe câu chuyện của bà ấy." "Rảnh ạ, Giám đốc Quan, xin mời kể đi ạ." Tưởng Phàm kê một chiếc ghế ngồi đối diện, bắt đầu chăm chú lắng nghe.