Anh trai tôi cùng mọi người rời đi khi trời gần sáng. Sau khi họ đi, tôi bước tới chỉnh lại trang phục cho người phụ nữ. Không biết có phải do tôi ảo tưởng không. Tôi luôn cảm giác như sắc mặt người phụ nữ đã hồng hào hơn rất nhiều. Thậm chí trên th* th/ể cũng có chút hơi ấm. ....... Đúng lúc tôi đang suy nghĩ lung tung thì Thập Phương tới nơi. Anh ta nhìn sắc mặt tôi hơi tái nhợt. Tùy tiện hỏi tôi một câu: "Đêm qua không có chuyện gì xảy ra chứ?" Tôi vội vàng lắc đầu: "Không, không có chuyện gì." Thập Phương đáp lời tôi rồi không thèm để ý tôi nữa. Anh ta tự mình đi đến chỗ người phụ nữ. Nhưng vừa nhìn người phụ nữ, mặt anh đã biến sắc. Anh nhanh chóng bước tới chỗ tôi. Túm lấy cổ tay tôi, rồi chằm chằm nhìn tôi: "Đêm qua thật sự không có chuyện gì xảy ra sao? Oán khí, thi khí, lệ khí của cô ta bộc phát dữ dội như vậy. Chỉ cần sơ sẩy chút thôi, cả thôn các người đều phải ch*t." Cả thôn đều ch*t ư? Tôi sờ lên những vết thương còn âm ỉ đ/au trên người. Kiên định nói: "Không, đêm qua không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có mình tôi ở đây." Có lẽ vì biểu cảm của tôi quá kiên quyết. Thập Phương lại thật sự tin theo. Anh ta hít một hơi thật sâu. Bảo tôi về thôn tìm một cỗ qu/an t/ài gỗ đào sơn đỏ. Còn đặc biệt dặn dò: "Nhất định phải tìm bốn thanh niên trai tráng khỏe mạnh. Người mà bình thường trông có tâm địa tốt đến khiêng." Tôi gật đầu, trong lòng nghĩ, không phải thanh niên trai tráng thì sao khiêng nổi chứ. Còn việc phải tâm địa tốt, có lẽ vì loại người này trên người tự có chính khí hào hiệp. Vì lấy danh nghĩa của Thập Phương để xin đồ. Người trong thôn có cầu tất ứng. Chẳng mấy chốc đã có bốn người đàn ông cường tráng, khắp người đầy cơ bắp theo tôi lên núi.