Tiêu D/ao Vào một đêm tuyết năm 1970, Tiêu D/ao chào đời tại một phòng khám nhỏ ở ngoại thành Vân Châu. Mẹ cô là một cô gái nông thôn, chỉ mới 18 tuổi, bị người ta lừa gạt khi vào thành phố làm việc rồi m/ù mờ sinh ra cô. Từ khoảnh khắc cất tiếng khóc chào đời, bi kịch cuộc đời đã bắt đầu. Tiêu D/ao không có bố. Mẹ xem cô là nỗi ô nhục không thể phô bày, nh/ốt cô cả ngày trong tủ tối tăm chật hẹp dưới tầng hầm. Cô không có hộ khẩu, không thể đi học. Khi những đứa trẻ cùng trang lứa khoác ba lô nhỏ đến trường mẫu giáo, cô chỉ có thể lang thang trên phố cùng lũ chó hoang. Mẹ một mình nuôi cô bằng đồng lương ít ỏi, khi tâm trạng không tốt liền đ/á/nh m/ắng, trút hết oán h/ận lên đầu cô. "Sao mày không ch*t đi?" "Đi ch*t với cái thằng bố ngàn d/ao ch/ém kia của mày đi!" —Đó là những câu cô nghe nhiều nhất thời thơ ấu. Đến nỗi cô luôn nghĩ tên bố mình là "Ngàn D/ao Ch/ém", và thắc mắc sao mình không họ "Sát". Sau đó một thời gian, mẹ trở nên dịu dàng hơn, thích làm đẹp và cũng hay cười hơn. Mỗi ngày bà đều dẫn một người đàn ông về nhà ăn cơm, đ/á/nh bài. Người đàn ông ấy thường bế Tiêu D/ao ngồi trên đùi. "Bố làm bố của con, được không?" Anh ta cười nói. "Được ạ!" Tiêu D/ao vui sướng đi/ên cuồ/ng, hào hứng đến mức cả đêm không ngủ được. "Con cuối cùng cũng có bố rồi!" Cô chìm ngập trong hạnh phúc bất ngờ, bước đi như muốn bay lên. "Bố" cùng mẹ dẫn cô đắp người tuyết, đ/ốt pháo, m/ua quần áo mới. Cuộc sống bỗng trở nên ngọt ngào hơn cả mật. Cho đến một ngày, khi đang dạo hội chùa, mẹ buông tay cô. Giữa biển người mênh mông, cô khóc oà lên, gào thét gọi mẹ. Mẹ biến mất. Từ hôm đó, cô không bao giờ gặp lại mẹ nữa. Nhiều năm sau, cô mới hiểu ra, mình đã bị bỏ rơi. Cô lang thang trên phố suốt một tháng, được một người tốt bụng đưa đến trung tâm c/ứu trợ, sau đó lại được chuyển vào trại trẻ mồ côi thành phố Vân Châu. Tại trại trẻ mồ côi, cô trải qua bốn năm dài đằng đẵng trong cô đơn. Năm 12 tuổi, cô được một người nhận nuôi. Dưới ánh mắt ngưỡng m/ộ của lũ trẻ trong trại, cô mặc chiếc váy công chúa trắng tinh, bước lên chiếc xe hơi sang trọng màu đen. Cha nuôi tên là Cố Lôi, 40 tuổi, ông chủ công ty đa quốc gia, gia cảnh giàu có. Ông đã ly hôn nhiều năm, có một cô con gái 9 tuổi. Ông nói, hy vọng nhận nuôi một bé gái ngoan ngoãn thông minh để làm bạn với con gái mình. "Biệt thự nhà tôi quá rộng, Vân Vân luôn cảm thấy sợ hãi." Cố Lôi cười nói. Hai năm đầu tiên trong ngôi nhà mới, là hai năm hạnh phúc nhất trong đời Tiêu D/ao. Đàn dương cầm, tranh sơn dầu, trà chiều, phim tiếng Anh, sơn hào hải vị, gấm vóc lụa là... tất cả như một chiếc kính vạn hoa đủ màu sắc, khiến cô hoa mắt. Cuộc sống bỗng chốc bay cao, từ đáy vực vút lên chín tầng mây. Cho đến ngày định mệnh đó— Tiêu D/ao đang tắm trong phòng tắm, chiếc gương phản chiếu một đôi mắt. Một đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn tr/ộm. Đó là đôi mắt của Cố Lôi. Đôi mắt của "bố". Lúc này, Tiêu D/ao chỉ mới 14 tuổi. Từ khoảnh khắc ấy, bóng tối bỗng ập xuống. Những gì xảy ra sau đó, không ai biết. Ngay cả trong những buổi trị liệu thôi miên sâu nhất, Tiêu D/ao chưa bao giờ mở cánh cửa tâm h/ồn này. Chỉ còn một vài mảnh ký ức rời rạc, lơ lửng trong tiềm thức cô— "Con đĩ nhỏ kia, nuôi mày bao nhiêu năm trời để làm gì?" "X/é... x/é..." Vải vóc bị x/é toạc, khóa kéo bị gi/ật đ/ứt, hàng ngàn hàng vạn chiếc cúc áo lộp bộp rơi xuống sàn. Tiếng thét, tiếng cười tà á/c vô độ.