Chỉ còn một chiêu cuối cùng thôi. Nửa đêm, tôi lén lút ôm chiếc chăn mỏng tới gõ cửa phòng ngủ chính. “Giáo~ sư~” Giang Kiến Xuyên gi/ật mình tỉnh giấc, ngơ ngác nhìn cái đầu tôi thò vào. “Làm gì thế?” Tôi thản nhiên nói dối: “Máy lạnh phòng em hỏng rồi, em ngủ cùng anh được không?” Giang Kiến Xuyên ngờ vực bóp trán. “Mới tinh, sao lại hỏng được?” Nhưng anh ấy bận rộn cả ngày cũng lười tìm hiểu nguyên nhân sâu xa, anh vỗ vào mép giường. “Lại đây đi.” Tôi lập tức trèo lên giường, ngoan ngoãn nằm cách anh ấy một khoảng không xa không gần. Tôi học chiêu này từ thằng năm trà xanh, trước hết để con mồi buông lỏng cảnh giác, sau đó xử gọn trong tay. Rất nhanh, nhịp thở của người bên gối lại trở nên đều đặn êm ái. Cơ hội của tôi đến rồi. Tôi lén lút cọ vào người anh ấy, thử liếm liếm cắn cắn cổ Giang Kiến Xuyên. Kết quả tôi vừa chu môi lên, anh ấy đột nhiên lật người, quay mặt về phía tôi, giơ tay ấn đầu tôi xuống. Thật không may, tôi sơ hở cắn một cái vào miệng anh ấy. Giang Kiến Xuyên từ từ mở mắt, làm tôi sợ tới mức suýt ch*t tại chỗ. “Giáo, giáo sư....” Tôi rụt về chỗ cũ, muốn khóc không thành tiếng. “Nếu em nói em mơ thấy mình đang ăn kem, anh có tin không?” Đôi mắt đen láy kia như nhìn xuyên qua màn đêm, lặng lẽ nhìn tôi. Giang Kiến Xuyên khẽ cười: “Anh tin.” Tôi thở phào nhẹ nhõm. Anh ấy từ từ nói: “Trò đùa cợt của trai thẳng à.” ...... Chế giễu đủ rồi, Giang Kiến Xuyên lùi ra một chút, hỏi bằng giọng trầm: “Bạn Điền, rốt cuộc em muốn làm gì?’ Làm tình với anh đó. Tôi kéo góc chăn, má nóng bừng. Nói đi nói lại, anh ấy cũng chỉ là một nhân vật trong truyện tranh. Chỉ cần tôi thoát khỏi cuốn truyện tranh này, mọi sự x/ấu hổ sẽ không còn tồn tại. Tôi quyết định thẳng thắn. “Giáo sư Giang, em muốn làm tình với anh.” Giang Kiến Xuyên im lặng. Phòng không bật đèn, trong bóng tối, vẻ mặt anh ấy lại mờ ảo không rõ. “Em nói mình là trai thẳng mà, chả phải em không thể chấp nhận đàn ông sao?” Tôi nhại theo lời của thằng năm. “Em không phải gay, nhưng em thích anh.” Giang Kiến Xuyên chống tay ngồi dậy, đôi mắt sâu thẳm ấy chăm chú nhìn vào mắt tôi. “Tiểu Điền, em nghiêm túc đấy à?” Tôi liếc thấy chồng sách toán dày cộm trên bàn đành nghiến răng, kiên định gật đầu. Tôi lật người bò dậy cưỡi lên eo anh ấy, bắt đầu cởi cúc áo ngủ. “Thật đấy, em sẽ chứng minh cho anh xem.” Giang Kiến Xuyên ngẩn ngơ trong chốc lát. Khi cả hai sát lại gần nhau, tôi cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể anh ấy. Kích thước tăng đáng kể. Tôi r/un r/ẩy, cưỡi hổ khó xuống. Nhưng để thoát khỏi toán học, tôi đành liều thôi! Khi ngón tay tôi móc vào mép quần ngủ, Giang Kiến Xuyên đột ngột nắm lấy cổ tay tôi. “Anh biết em rất gấp, nhưng em bình tĩnh đã.” Anh ấy đặt tay dưới mông tôi, hơi dùng lực, đỡ tôi sang một bên. Giang Kiến Xuyên hít một hơi thật sâu, lật người xuống giường. “Để anh bình tĩnh đã.” Anh ấy đứng dậy ra ban công châm một điếu th/uốc. Anh chống tay lên lan can, ánh trăng chiếu xuống người anh, một làn khói bốc lên. Tôi nhìn bóng lưng anh ấy rồi lại cúi đầu nhìn bàn tay mình. Lúc nãy chúng tôi gần gũi nhau như vậy, khó tránh khỏi việc chạm vào chỗ không nên chạm. Đây là lần đầu tiên tôi thân mật với người cùng giới. Kỳ lạ thay, tôi không hề phản cảm. Một lát sau, Giang Kiến Xuyên trở lại, áo ngủ dính mùi th/uốc nhẹ, không khó ngửi. “Tiểu Điền, anh thích em.” Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy. Giang Kiến Xuyên mím môi. “Nhưng anh không thể đồng ý.” Anh ấy ngồi xuống cạnh giường, dịu dàng xoa đầu tôi. “Anh lớn tuổi hơn em rất nhiều, và còn là giáo sư của em, dù trường không cấm tình yêu giữa thầy trò, nhưng anh phải có trách nhiệm với sinh viên của mình.” “Em còn trẻ, chưa chắc đã hiểu tình yêu là gì, vì phút bốc đồng, em đã muốn hứa hẹn cả đời, đây là sự không lý trí.” Anh ấy nói khẽ: “Anh sẽ cho em đủ thời gian, đợi em từ từ tỉnh táo lại.”