Tôi nhìn Bùi Nhận, đột nhiên hiểu ra đôi chút. Năm mười lăm tuổi, tôi mang trên mình đầy khổ đ/au, bước đến trước mặt Bùi Nhận. Thế là nỗi khổ của tôi biến thành cái bẫy giam cầm Bùi Nhận. Anh ấy muốn c/ứu tôi. Anh ấy coi việc c/ứu tôi là trách nhiệm của mình. Sự c/ứu rỗi của anh ấy cao cả ngút trời. Anh đủ dịu dàng, đủ ấm áp, đủ bao dung. Sự c/ứu rỗi này, bao hàm sự chiều chuộng quá đà, anh chiều theo mọi mong muốn của tôi, chịu đựng sự ngang ngược của tôi. Tôi không nhìn thấu, coi anh ấy là kẻ phàm trần, tôi tưởng mình có thể quấn lấy anh bằng d/ục v/ọng ích kỷ. Tôi đưa tay, chạm vào mặt Bùi Nhận: "Bùi Nhận, em có bị thương hay không, sống ch*t thế nào, có liên quan đếch gì đến anh. Đừng có làm thánh c/ứu rỗi em nữa." Tôi rút tay lại, mở cửa xe định bước xuống. “Em sẽ tự tay gi*t Tần Trấn, em sẽ cầm đầu ông ta để không ngừng leo lên, em không cần anh giúp, anh đừng cản đường em." Bùi Nhận nắm lấy tay tôi, gi/ận đến mức đỏ cả mắt: "Phùng Tranh, em tưởng em là gì? Loại vô lại không có n/ão như em, có mấy cái mạng để xài?" "Không cần anh giúp? Em gi*t người phóng hỏa bên ngoài, anh lặng lẽ dọn dẹp đống bầy hầy cho em suốt mười năm. Tần Trấn vào đồn cảnh sát mấy lần rồi, em chưa vào lần nào, em nghĩ do vận may của mình thật sao?" Tôi gi/ật tay anh ấy ra, đ/ấm một cú vào mặt anh, đ/è anh ấy xuống ghế: "Có cần em quỳ xuống lạy anh mấy cái không, để cảm ơn anh đã c/ứu cái mạng rẻ rá/ch này? Sống ch*t của em thì liên quan gì đến anh? Bùi Nhận, em không cần anh c/ứu. Dù có bị ch/ém nát x/á/c ném xuống biển cho cá ăn, đó cũng là em đáng ch*t. Xin anh hãy thu tấm lòng từ bi lại đi, Bồ T/át Bùi ạ."