Thật ra, nỗi đ/au từ lần chia tay đầu tiên không quá lớn với tôi. Lúc đó tôi nuốt gi/ận vào trong, chỉ cần tôi cố gắng làm việc, thành công vang dội, trở thành ngôi sao lớn. Sẽ không còn ai nói tôi không xứng với Lục Quán Lan nữa. Nhưng tôi đã nghĩ quá đơn giản rồi. Bầu không khí xã hội lúc đó khác bây giờ, hai người đàn ông thân thiết quá mức sẽ không được ủng hộ, mà chỉ bị xem như scandal. Công ty nhanh chóng tìm tôi nói chuyện. Lúc đó sự nghiệp tôi chưa khởi sắc nhiều, nhưng Lục Quán Lan chỉ với bộ phim đầu tay chiếu vài suất đã nhận được thiện cảm của đạo diễn hải ngoại, và họ giơ cành ô liu mời gọi hắn. Công ty nhanh nhạy đ/á/nh hơi thấy giá trị thương mại khổng lồ tiềm ẩn của Lục Quán Lan, quyết không cho phép tồn tại thứ gì kéo chân hắn. Họ không trực tiếp khuyên chia tay. Chỉ đưa ra hai lựa chọn. Một là tự động rời đi. Hai là cùng bị phong sát. Họ thật sự hiểu cách tính toán lòng người. Tôi không nỡ để Lục Quán Lan cùng ch*t chìm với tôi. Vậy nên tôi không có lựa chọn nào khác. Lần chia tay thứ hai diễn ra bình lặng mà dữ dội. Tối hôm đó về nhà, đúng là sinh nhật tôi. Lục Quán Lan lén lút trang trí nhà ấm áp lãng mạn, bóng bay cánh hoa bữa tối nến lung linh, còn treo đầy đèn nhấp nháy khắp tường, đóng khung ch/ặt những bức ảnh chụp chung của chúng tôi ở giữa. "Chúc mừng sinh nhật!" Lục Quán Lan bưng quà đứng ở cửa đón tôi. Mắt sáng long lanh, khuôn mặt hiện rõ chữ "khen tôi đi, khen tôi đi". Tôi muốn cười. Nhưng không cười nổi. Tôi đẩy hắn sang một bên, tôi với tay bật đèn phòng khách: "Bày biện nhà cửa lộn xộn thế này, lát nữa ai dọn? Toàn gây phiền phức." Lục Quán Lan ngẩn người. Hắn cẩn thận bước lại gần: "Dư, tâm trạng không tốt hả?" Tôi nắm ch/ặt tay, không dám nhìn hắn: "Hơi mệt thôi." Lục Quán Lan thở phào nhẹ nhõm: "Hết h/ồn, tôi tưởng cậu thật sự gi/ận tôi cơ. Đừng lo, ăn xong tôi dọn, cậu cứ vui vẻ làm thọ tinh nhé." Tôi cúi đầu, không nói gì. "Dư, nhìn tôi nè." Lục Quán Lan hơi cúi người, áp sát mặt tôi bất ngờ làm mặt q/uỷ: "Lè lưỡi~" Đường nét khuôn mặt điển trai rạng rỡ nhăn nhúm thành cục, chẳng giữ chút hình tượng nào. Tôi không nhịn được bật cười. "Cuối cùng cũng cười rồi nhé." Lục Quán Lan đứng thẳng, mở hộp quà đưa chiếc đồng hồ nam ra trước mặt tôi: "Xem có thích không?" Ánh mắt hắn lấp lánh: "Mẫu mới trong cửa hàng, tôi định m/ua bộ toàn kim cương đó, tiếc là không đủ tiền. Nhưng không sao, tôi vừa nhận dự án lớn ở hải ngoại, th/ù lao cao lắm, quay xong tôi sẽ..." "Đừng nói nữa!" Tôi giơ tay hất văng hộp quà trên tay hắn: "Cậu đang khoe khoang với tôi đấy à?"