Bóng đèn trần nhấp nháy, không khí nồng nặc mùi rư/ợu và khói th/uốc. Âm nhạc chói tai khiến da đầu Giang Phương Liêm tê dại. Qua ánh sáng mờ mờ của đèn màu, cậu có thể thấy những cặp đôi đang ôm ch/ặt nhau trong góc. Cậu chỉ muốn chạy trốn. Nhưng A Mẫn không để cậu có cơ hội. “Đi nào, đứng đờ ra đấy làm gì?” Không còn cách nào khác, Giang Phương Liêm đành cắn răng đi theo, băng qua sàn nhảy với những con người đang múa may đi/ên cuồ/ng. Họ đi sâu vào một lối nhỏ tối tăm, đến khi tiếng nhạc dần nhỏ lại và ánh sáng trắng từ một ô cửa sổ chiếu ra, cảm giác náo nhiệt phù phiếm ấy mới dần lùi xa. “Lát nữa nhớ chào hỏi đấy.” A Mẫn nhắc cậu trước rồi mới gõ cửa. Một giọng nam trầm ấm vang lên từ sau cánh cửa: “Vào đi.” Cửa mở ra, A Mẫn nở nụ cười ngọt ngào, giọng nói bỗng trở nên dịu dàng khác thường. “Anh Côn~” Bên phải cửa là một tượng Quan Công đầy uy nghiêm. Người đàn ông được gọi là “anh Côn” ngồi dựa vào tường, đeo kính, trông rất nho nhã. Trên tay hắn ta không có hình xăm dữ tợn nào, điều này khiến Giang Phương Liêm cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Ít nhất, hắn ta trông có vẻ dễ gần hơn so với Hoắc Đình. Anh Côn nhướn mày: “Sao lại đến đây?” Lúc nãy nghe qua cửa không rõ, giờ mới nhận ra giọng hắn ta cũng nhẹ nhàng như lời nói. A Mẫn hích nhẹ tay áo của Giang Phương Liêm, nhắc nhở cậu. Nhưng cậu chỉ đứng ngây ra, không biết phải làm gì. Giang Phương Liêm ngượng ngùng, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Anh Côn…” A Mẫn cười giả lả: “Nghe nói anh đang tuyển nhân viên phục vụ, em muốn xin việc cho bạn em.” Rõ ràng, Giang Phương Liêm chính là người bạn mà cô đang nói đến. Nghe vậy, anh Côn liếc nhìn Giang Phương Liêm hai lần, cười bảo: “Nhưng tôi chỉ tuyển nữ nhân viên thôi.” A Mẫn bước qua bàn, ngồi xuống bên cạnh anh Côn, nghĩ mãi mới nói được vài điểm tốt của Giang Phương Liêm: “Cậu ấy hơi ngốc thật, nhưng được cái thật thà, làm việc chăm chỉ, không gây phiền phức đâu. Nam nhân viên cũng có lợi thế riêng mà, nhỉ?” Chẳng biết câu nào đã làm anh Côn động lòng, hắn lại nhìn Giang Phương Liêm một lần nữa rồi nói: “Thôi được, nể mặt cô vậy.” A Mẫn lập tức cảm ơn rối rít. Sau khi ngồi thêm một lúc, họ rời khỏi vũ trường. Trong suốt thời gian đó, Giang Phương Liêm đứng một bên, lúng túng đến mức chẳng nói được lời nào. Rời khỏi vũ trường, A Mẫn khoanh tay, trách móc: “Đấy, vào nhà phải chào hỏi, như vào miếu phải vái lạy, mấy chuyện cơ bản thế này mà cũng cần dạy à? Mong cậu lanh lợi lên chút đi!” Giang Phương Liêm bối rối, ngập ngừng nói: “Công việc này…” A Mẫn như đoán được ý cậu: “Đừng có mà làm tôi mất mặt. Nếu cậu không đi làm, chẳng phải sẽ khiến anh Côn mất lòng sao? Phục vụ thì có gì đâu, chỉ cần cậu làm đúng bổn phận, không gây sự với khách, mọi thứ sẽ suôn sẻ. Quan trọng là lương cao mà!” Đúng vậy, nghĩ đến khoản lương, dù môi trường làm việc có đ/áng s/ợ thế nào, Giang Phương Liêm vẫn phải cân nhắc. Thời gian làm việc từ 7 giờ tối đến 3 giờ sáng, cũng không quá khó để sắp xếp. Hơn nữa, vũ trường nằm ngay lối cầu thang, gần nhà, cậu chẳng có lý do gì để từ chối. Đã ra ngoài sống tự lập, nhất định phải bước được bước đầu tiên. Cậu khẽ gật đầu, lí nhí nói: “Cảm ơn…” “Không cần cảm ơn đâu, chúng ta huề nhau rồi.” A Mẫn vỗ vai cậu. “Cậu cứ ngoan ngoãn làm việc ở chỗ anh Côn, lanh lợi lên, biết đâu có cơ hội ki/ếm thêm.” Hai người cùng xuống cầu thang. Đến gốc cây đa, Giang Phương Liêm nói: “Tôi ở đây…” “Thế tôi đi trước nhé, tạm biệt.” Vừa định vẫy tay chào, cậu nhìn thấy Hoắc Đình đang đi từ cửa hàng về. Số lần họ đụng mặt nhau quá nhiều khiến cậu không biết phải đối phó thế nào. Chẳng kịp chào A Mẫn, cậu quay người chạy vội về phía nhà mình. A Mẫn thấy vậy, không vui, lạnh lùng hừ một tiếng: “Làm cái gì thế? Chạy nhanh vậy?” Hoắc Đình đi ngang qua A Mẫn mà không để ý cô, bước dài ba bước một lên cầu thang. Anh cao, sải chân lớn, chỉ một lúc đã bắt kịp Giang Phương Liêm ở đầu cầu thang. Giờ này, người tử tế đã về nhà từ lâu, còn những người không đàng hoàng cũng chẳng đứng trong cầu thang. Hai người đứng gần nhau trong bóng tối. Hoắc Đình bước, Giang Phương Liêm cũng bước. Hoắc Đình dừng, cậu cũng dừng. Đèn cảm ứng trên cầu thang đã hỏng, chỉ còn tiếng kêu rè rè của dòng điện trước khi tắt hẳn. Không ai lên tiếng bật lại đèn, cả hai cứ đứng yên như vậy. Bóng tối phủ lên hành lang, chỉ còn chút âm thanh lờ mờ từ chiếc tivi nhà hàng xóm vọng lại. Giang Phương Liêm rất sợ Hoắc Đình. Anh ta cảm nhận được điều đó. Nhưng nhát gan hay không, Hoắc Đình tạm thời chưa dám kết luận. Hoắc Đình cười lạnh: “Ăn bám không dễ nuốt đâu.” Chính anh ta cũng không hiểu vì sao mình luôn gay gắt với Giang Phương Liêm, có lẽ vì chuyện liên quan đến A Cần. Dù biết hai người không liên quan, nhưng ấn tượng ban đầu rất khó thay đổi. Với cái mác “ăn bám” đã gắn vào người, khó mà khiến người khác coi trọng. Giang Phương Liêm không im lặng hoàn toàn, anh ấp úng: “Tôi… có việc rồi… ông chủ Hoắc, cuối tháng… tôi trả tiền nhà.” Giọng Hoắc Đình trầm thấp, đèn vẫn không sáng. Giọng Giang Phương Liêm quá nhẹ, cũng không bật được đèn. Chỉ khi Hoắc Đình khẽ “hừ” một tiếng, đèn cảm ứng mới bừng sáng. Anh nhét tay vào túi quần, sải bước lên lầu: “Tốt nhất là thế. Không trả nổi tiền, tháng sau tự dọn đi.”