Tô Doãn bỗng có cảm giác rằng sự nhượng bộ của cậu dành cho đối tượng kết hôn - tổng giám đốc Lộ, như nước trong miếng bọt biển, cứ vắt được một tí nước ra là lại có thêm nước thấm vào. Khi bị Lộ Uyên ôm ch/ặt, Tô Doãn vô thức muốn đẩy hắn ra. Chỉ kết hôn vì lợi ích! Chỉ kết hôn vì lợi ích! Tô Doãn tự nhủ đi nhủ lại trong lòng, nhưng hai người quá gần nhau, tiếng tim đ/ập dồn dập dần lấn át sáu chữ cậu nhấn mạnh. "Vợ ơi, được không?" Tổng giám đốc Lộ nói. Vì ở khoảng cách gần, Tô Doãn như nghe thấy rung động từ ng/ực hắn. Pheromone cam khẽ vờn quanh ngón tay Tô Doãn, nhưng lại sợ bị gh/ét nên chỉ dám vấn vương nơi đầu ngón tay. Lộ Uyên: "Vợ ơi?" Tô Doãn chợt nhớ video về chú cún tự ngậm dây xích đòi chủ âu yếm. Trông thật tội nghiệp. Ngón tay Tô Doãn co lại: "Chỉ đêm nay thôi." "Được!" Tổng giám đốc Lộ đồng ý ngay, vui vẻ ôm gối. "Anh đợi—" Tô Doãn định nói để cậu dọn dẹp đã, nhưng tổng giám đốc Lộ không chờ thêm giây nào, cửa phòng ngủ bị Lộ Uyên mở tung ra. Không khí đột nhiên yên lặng. Tổng giám đốc Lộ ôm gối, ngơ ngác chớp mắt, rồi bước ra nhìn Tô Doãn đứng bên cửa, x/á/c nhận đúng là phòng của Omega của mình. Nhưng... sao trống trơn như chưa ai ở? Tivi vẫn phủ bụi, ghế sofa cũng vậy. Tủ đầu giường để vài thứ - đồ dùng vệ sinh dùng một lần giống của khách sạn. Chỉ giường ngủ có chút hơi người, nhưng cũng chỉ trải ga đơn sơ. Cả căn phòng thì lạnh lẽo, trống vắng. Tô Doãn thấy áy náy, dù chưa rõ lý do nhưng cậu vẫn giải thích: "Em... vừa dọn dẹp xong, trông hơi trống." Lộ Uyên nhìn cậu, không rõ tin hay không. Bàn tay nắm Tô Doãn buông lỏng. Tô Doãn nhắm mắt, lòng bỗng thắt lại. Trước kia, khi bị Lộ Uyên nắm tay, cậu không thấy khó chịu. Giờ hắn buông ra, chỗ tay bị nắm bỗng nóng rực. Nóng đến mức cậu càng thêm buồn. "...Vừa dọn xong?" Lúc lâu sau, Tô Doãn mới nghe Lộ Uyên hỏi. Tô Doãn không biết trả lời sao. Cậu muốn buông xuôi: "Xin lỗi, như anh thấy đó, em luôn muốn rời—" Tô Doãn định nói mình luôn sẵn sàng rời đi, bảo Lộ Uyên đừng quan tâm nữa, họ chỉ kết hôn vì lợi ích mà thôi... đừng cho nhau ảo tưởng. Cậu cúi nhìn giày, dù chỉ nói sự thật nhưng cậu vẫn thấy chua xót, sống mũi cay cay, mắt cay xè. Đang buồn, tay cậu bỗng bị tổng giám đốc Lộ nắm lại. Tai Alpha đỏ lên: "Vợ ơi, anh cũng nhớ vợ!" Tô Doãn hết cay mắt: “???” Lộ Uyên: "Vợ ơi, vợ dọn đồ kỹ thế, là muốn dọn về với anh hả??" Omega của hắn dọn đồ gọn ghẽ thế, chắc là sẵn sàng chuyển sang phòng hắn! Như hắn luôn chuẩn bị gối đến tìm Tô Doãn vậy! Hóa ra họ đều chủ động!! Lộ Uyên: "Vợ ơi, anh vui quá!" Tô Doãn càng hoang mang: “???” Cậu có nói "nhớ" bao giờ đâu? Thực ra, chính Tô Doãn không nhận ra khi nói "rời đi", giọng cậu run run, nhỏ như tiếng muỗi. Không như lời từ biệt lý trí, mà lại đầy vẻ lưu luyến và tủi thân.