Hôm họp lớp, tôi vốn định cùng Chu Tự Cẩn đi một lát rồi về. Không ngờ dì giúp việc xin nghỉ, đành phải mang cả Thang Thang đi theo. Nghĩ lại chuyện năm xưa giữa tôi và Giang Chí, không ít người đã nghe đồn. Sợ họ buông lời vô ý, tôi bảo Chu Tự Cẩn tạm ở lại trong xe cùng Thang Thang. Quả nhiên, vừa thấy tôi xuất hiện, nhiều bạn học đã xúm lại bên cạnh bắt chuyện. Có người an ủi, có kẻ chế giễu. Tôi nhìn những gương mặt quen thuộc. Rõ ràng mới đây thôi còn thấy họ tràn đầy sức sống, giờ đã nhuốm đầy vẻ thực dụng. Nhờ cái miệng rộng của họ, tôi cũng biết được đôi điều về Giang Chí. Thì ra bạn cùng phòng đại học của tôi nhờ nhà bị giải tỏa được mấy căn hộ, đã cư/ớp mất anh ta. Còn giờ anh ta tự mở công ty, nghe nói hoạt động cũng khá tốt. Chưa ồn ào được bao lâu, Giang Chí và vợ anh ta đã tới. Nhìn dáng vẻ hiện tại của anh ta, tôi chỉ có hai từ, may mắn. Nhìn xem đường chân tóc lùi sau, cái bụng phệ, cùng khuôn mặt sưng phồng như bánh bao lên men. Làm gì còn chút dáng dấp thần tượng học đường năm nào. Thế này mà anh ta cũng dám nhắc đến tôi? "An An, năm năm không gặp vẫn xinh đẹp thế." Giang Chí giả vờ đến bắt chuyện với tôi. Tôi cười gượng không nói, quay đầu liền trốn vào nhà vệ sinh gọi điện bảo Chu Tự Cẩn lên đón. Chuyện đua đòi hạ bệ gì đó, tôi chẳng còn hứng thú. Bên kia điện thoại, Chu Tự Cẩn khẽ cười một tiếng, nói sẽ đến ngay.