Về sau nghe tin cậu đỗ vào một trường đại học khá tốt, nhưng chúng tôi cũng chẳng còn liên lạc. “Đương nhiên là được.”Tôi nhận lấy tập bài tập từ tay cậu, đầu ngón tay vô tình lướt qua tay cậu, cậu liền giật mình rụt lại như bị điện giật, vành tai đỏ ửng lên tức khắc. Trong lúc giảng bài, ánh mắt tôi thoáng dừng ở góc bàn – ly trà sữa vẫn còn nguyên chưa mở.Từ Quân Hoa biết tôi không thích uống quá ngọt, nên lần nào cũng cố ý dặn ba phần đường.Những quan tâm tưởng như tinh tế ấy, kiếp trước từng khiến tôi xúc động khôn xiết.Nhưng bây giờ nhìn lại, chẳng khác nào viên kẹo đã tẩm độc, ngọt đến mức ghê tởm. Tan học buổi tối, đã gần mười giờ.Tôi khoác balô bước ra cổng trường, cơn gió mùa hạ nóng hầm hập quét qua mặt.Trên con phố nhỏ, các hàng quán lục tục dọn dẹp, mùi dầu mỡ lẫn cùng hương bún xào phả vào không khí. Ở góc đường, chiếc xe bán hàng rong của bố mẹ tôi vẫn sáng ánh đèn vàng.Mẹ cúi người rửa chồng nồi niêu chén bát dính đầy dầu, bố thì đang lúi húi trả tiền thừa cho vị khách cuối cùng. Sống mũi tôi chợt cay xè, nước mắt suýt trào ra.Kiếp trước, đúng ngày công bố điểm thi, mẹ đã ngất ngay trước chiếc xe này.Khi ấy, những người vây quanh chỉ trỏ, nói tôi gian lận, nói bố mẹ nuôi dạy một đứa con thất bại.Bố ôm chặt lấy mẹ, đôi mắt đỏ ngầu gườm gườm nhìn đám người đó – như một con thú bị ép tới đường cùng. “Bố, mẹ, con về rồi.”Tôi đi nhanh tới, nhận lấy chồng bát trong tay mẹ. “Chiêu Hi, sao hôm nay về muộn vậy?”Mẹ ngẩng đầu, nở nụ cười mệt mỏi nhưng dịu dàng.“Nhanh nào, mẹ có để dành phần bánh takoyaki cho con, còn nóng hổi đấy.” “Ở lớp làm thêm đề thôi.”Tôi nhận lấy hộp bánh takoyaki còn nóng, cắn một miếng, lớp phô mai mằn mặn tan ra trong miệng. “Đừng tự ép mình quá.”Bố vỗ nhẹ vai tôi, bàn tay chai sần mà ấm áp, “Học hết sức là được, bố mẹ chưa bao giờ trách con.” Tôi gật đầu, cố nén nước mắt.Đời này, tôi nhất định phải để bố mẹ được nở mày nở mặt. Về đến nhà đã gần mười một giờ đêm.Tôi nằm trên giường, trằn trọc không tài nào ngủ được.Mở điện thoại ra, thấy WeChat của Từ Quân Hoa lại cập nhật: bức ảnh bàn học, dưới ánh đèn vàng là chồng tài liệu ôn tập cao ngất.Dòng chữ kèm theo: “Vì ước mơ, cố lên nào!” Phía dưới đã có cả loạt bình luận, ai cũng khích lệ, nói cô ta nhất định sẽ đỗ trường danh tiếng. Khóe môi tôi nhếch lên, bật cười lạnh, rồi thoát ra. Kiếp trước, thành tích của Từ Quân Hoa luôn quanh quẩn ở mức trung bình, giỏi lắm thì mô phỏng cũng chỉ nhích vào được top 20 của lớp. Thế nhưng cô ta cứ thích vỗ vai tôi giữa giờ, nói năng đầy khí thế:“Chiêu Hi, chờ thi đại học xong, chúng mình cùng vào Thanh Hoa – Bắc Đại nhé!” Mỗi lần như thế, tôi đều bật cười trêu lại:“Với cái kết quả này của cậu, đỗ được một trường hạng một thôi cũng phải thắp hương lạy tổ tiên rồi.” Cô ta lại nháy mắt đầy bí hiểm:“Đợi đi, tớ có cách của riêng mình.” Khi ấy, tôi chỉ coi đó là lời nói vớ vẩn do áp lực trước kỳ thi.Mãi đến ngày công bố kết quả, cô ta giơ cao bảng điểm thủ khoa vốn thuộc về tôi, đứng chặn ngay trước mặt, gương mặt rạng rỡ sự đắc thắng:“Thật ra cậu nghĩ tớ học kém sao? Tớ chỉ đang cố tình giữ điểm thôi. Mỗi lần đều để sai vài câu, chẳng qua là sợ mình giỏi quá sẽ khiến cậu ghen tỵ. Ai bảo cậu vốn dĩ đã đa tâm đến thế.” Những lời lẽ trắng đen đảo lộn ấy, giống như một lưỡi dao tẩm độc, găm thẳng vào phòng tuyến cuối cùng trong lòng tôi. Tôi mở album ảnh cũ.Trong đó vẫn còn những tấm hình kiếp trước:Có bức chúng tôi chụp dưới tán anh đào, khoác vai nhau thân mật, nụ cười sáng rỡ như thật lòng.Có bức chụp vào ngày thi tốt nghiệp, tôi và cô ta đứng trước cổng trường, tay giơ tấm bảng “Cố lên thi đại học!”, nắng hè chói chang, gương mặt rạng ngời mà giờ nhìn lại chỉ thấy chua xót. Tôi tắt điện thoại, trong bóng tối, những giọt nước mắt cuối cùng lặng lẽ trào ra. Những ngày tháng bị bôi nhọ, bị chỉ trích, bị cô lập… hiện về như một thước phim tua ngược:Ánh mắt xì xào của hàng xóm.Những câu hỏi giả vờ quan tâm của họ hàng.Lời nguyền rủa độc ác từ cư dân mạng.Và cả dáng vẻ đắc thắng của Từ Quân Hoa… tất cả như hàng ngàn mũi kim, dồn dập đâm vào tim tôi. Sáng hôm sau, tôi gặp lại Từ Quân Hoa trong căng-tin.Cô ta đặt khay cơm xuống ngay đối diện, giọng hớn hở:“Chiêu Hi, hôm qua tớ làm thử đề Toán năm ngoái, đạt tận 140 điểm! Cậu nói xem, có khi nào thi thật tớ cũng may mắn thế không?” “Có thể.” Tôi cúi đầu húp bát cháo, nhạt nhẽo như nước lã. “Nhất định chúng mình sẽ thi đỗ Bắc Kinh!”Đôi mắt cô ta lấp lánh, bàn tay siết thành nắm đấm đầy quyết tâm.“Đến lúc đó, chúng mình cùng leo Vạn Lý Trường Thành, cùng ngắm lễ thượng cờ ở Thiên An Môn, còn phải đi ngắm tuyết trong Tử Cấm Thành nữa!” “Để xem đã.” Tôi qua loa đáp, trong lòng dấy lên cơn buồn nôn quen thuộc. Kiếp trước, cô ta cũng từng vẽ ra cho tôi một viễn cảnh đầy màu sắc như vậy.Rồi chỉ sau một cái trở tay, lại dùng cách bẩn thỉu nhất để xóa sạch cả cuộc đời tôi. Tiếng chuông vào lớp vừa dứt, thầy chủ nhiệm ôm theo một xấp thẻ dự thi bước vào:“Các em kiểm tra lại thông tin, nếu không sai sót thì ký tên xác nhận. Nhớ kỹ, ngày thi đại học nhất định phải mang theo, làm mất là rất phiền phức đấy.” Tôi nhận lấy thẻ dự thi của mình.Trong ảnh là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, ánh mắt sáng trong, còn vương chút ngây ngô và chờ mong về tương lai. Chính tấm thẻ nhỏ bé này đã gói trọn mười hai năm đèn sách, cũng là minh chứng cho sự phản bội tàn nhẫn ở kiếp trước. Thẻ dự thi của Từ Quân Hoa đặt ngay bên cạnh.Ảnh của cô ta trông tinh tế hơn, còn khéo léo trang điểm nhẹ.Cô ta cầm thẻ của tôi, liếc qua rồi cười:“Chiêu Hi, ảnh này chụp đẹp thật, nhìn ngây thơ trong sáng, hơn hẳn của tớ.” “Cũng bình thường thôi.”Tôi thản nhiên đáp, rồi cẩn thận cất thẻ vào túi nhựa trong suốt. Những ngày tiếp theo trôi qua nhanh chóng, chỉ xoay quanh việc làm đề, thi thử, chấm bài và nghe giảng lại.Bảng đếm ngược ở đầu lớp mỗi ngày bớt đi một con số, khiến bầu không khí càng lúc càng căng thẳng. Từ Quân Hoa vẫn như cũ, ngày nào cũng bám lấy tôi, hỏi han đủ loại bài tập, chia sẻ kinh nghiệm ôn thi, làm ra vẻ như chúng tôi thật sự là đôi bạn thân thiết nhất. Một lần sau kỳ thi thử, cô ta cầm bảng điểm, gương mặt rầu rĩ, mắt hoe đỏ:“Chiêu Hi, lần này tớ lại tụt hạng rồi. Nhiều kiến thức chẳng nhớ nổi nữa. Tớ có khi nào sẽ không đỗ nổi trường tốt không?” Tôi nhìn đôi mắt ngấn lệ ấy mà lòng chẳng gợn chút thương xót.Kiếp trước, cô ta cũng từng tỏ ra đáng thương như vậy, khiến tôi mềm lòng, rồi dốc hết sức để giúp đỡ cô ta… Giờ nghĩ lại, những giọt nước mắt ấy e rằng đều là giả vờ cả. “Đừng lo.” Tôi rút tập vở sai của cô ta ra, “Ôn lại những bài này, tập trung vào phần còn yếu, chắc chắn sẽ tiến bộ.” Cô ta lập tức nở nụ cười trong nước mắt:“Vẫn là cậu tốt nhất, Chiêu Hi! Có cậu ở bên, tớ yên tâm rồi.” Trong lòng tôi chỉ cười lạnh: Yên tâm đi, kiếp này, cô sẽ không dễ dàng lợi dụng tôi như trước nữa. Trước kỳ thi một tuần, trường tổ chức buổi lễ động viên cuối cùng.Cờ xí tung bay trên sân, thầy hiệu trưởng đứng trên bục hùng hồn cổ vũ:“Mười năm mài kiếm, hôm nay thử gươm! Các em hãy mang hết dũng khí và thực lực, đi đón lấy thử thách quan trọng nhất của đời mình! Thầy tin các em, nhà trường tin các em, cha mẹ các em càng tin các em!” Dưới khán đài, tiếng vỗ tay vang dội, trên gương mặt bạn học đều rạng rỡ sự háo hức và chờ mong.Từ Quân Hoa nắm chặt tay tôi, thì thầm đầy phấn khích:“Chiêu Hi, tớ hồi hộp quá! Cảm giác tim sắp nhảy ra ngoài rồi!” Lòng bàn tay cô ta nóng hầm hập, còn rịn mồ hôi.Tôi khẽ rút tay lại, giả vờ cúi xuống chỉnh lại tà áo:“Bình tĩnh, cứ làm như thường là được.” Sau lễ động viên, cả lớp trở về thu dọn đồ.Bạn bè rủ nhau ký tên lên đồng phục, viết những lời chúc may mắn.Từ Quân Hoa lấy bút màu ra, nhất quyết vẽ một hình sticker cổ vũ sau lưng tôi:“Như vậy đến lúc thi, tớ sẽ được hưởng ké khí chất học bá của cậu rồi!” Tôi nhìn cô ta chăm chú cúi đầu vẽ, ánh nắng từ cửa sổ rọi xuống gương mặt nghiêng nghiêng, hàng mi dài hắt bóng mờ nhạt trên gò má. Nếu không có ký ức của kiếp trước, có lẽ tôi sẽ mãi coi cô ta là người bạn thân nhất.Đáng tiếc… trên đời này không có chữ “nếu”. Trước ngày thi đại học, mẹ đặc biệt đóng cửa hàng sớm, bày ra một bàn toàn những món tôi thích.Cá kho, cánh gà coca, trứng xào cà chua – mùi thơm ngập căn bếp.Bố còn mang ra chai rượu vang cất kỹ, rót nửa ly, nâng lên với tôi:“Chiêu Hi, ngày mai thi rồi, đừng căng thẳng. Bố chúc con thi đâu thắng đó!” “Cảm ơn bố.” Tôi nâng cốc nước trái cây cụng vào ly ông, mỉm cười:“Yên tâm đi, con không sao đâu.” Ăn xong, mẹ lại cẩn thận chuẩn bị cho tôi từng thứ: thẻ dự thi, chứng minh thư, bút chì 2B, gôm… tất cả đều xếp gọn trong túi riêng, kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần.“Mai mẹ nấu cho con hai quả trứng, thêm cây quẩy, ý nghĩa là điểm tuyệt đối.” “Mẹ, bây giờ chẳng ai tin mấy cái đó nữa đâu.” Tôi bật cười, nhưng trong lòng lại ấm áp lạ thường. “Không sao, cứ để lấy may.” Mẹ vỗ nhẹ tay tôi, dịu dàng dặn:“Ngủ sớm, dưỡng sức.”