4. Vài ngày sau, bầu trời Vương phủ Tĩnh Vương… hoàn toàn đổi sắc. Tiêu Triệt lấy cớ “dưỡng bệnh” mà đóng chặt cửa không ra ngoài,thế nhưng lại liên tục ban ra mấy đạo mệnh lệnh như sấm nổ giữa trời quang, khiến cả phủ chấn động. Mệnh lệnh đầu tiên — nhắm thẳng vào quản gia Vương Đức Thuận. Vương Đức Thuận là người của Lưu Như Nguyệt.Suốt ba năm qua, hắn ỷ vào thế lực nhà họ Lưu cùng việc Tiêu Triệt ngây dại,không chỉ làm rối tung sổ sách trong phủ, tham ô nuốt riêng, mà còn dám trắng trợn cắt xén lương tháng của hạ nhân, đối với ta thì ngoài mặt cung kính, sau lưng ngấm ngầm khinh mạt. Tiêu Triệt không hỏi một lời, chỉ lạnh nhạt ra lệnh: “Đem toàn bộ sổ sách ba năm của Vương phủ… chuyển sang viện của Vương phi.” Trước mặt tất cả các quản sự, chàng chỉ tay vào chồng sổ sách cao như núi, thản nhiên nói: “Bản vương đau đầu, nhìn không rõ được mấy thứ này. Từ nay về sau, mọi việc trong phủ, từ nội trợ cho đến chi tiêu… giao cả cho Vương phi.” “Những khoản cũ, cũng phiền Vương phi tra xét lại một lượt.” Giọng nói nhẹ tênh như gió thoảng,thế nhưng mỗi chữ rơi xuống, lại như đá tảng dội xuống mặt hồ yên ả — lập tức cuộn trào sóng lớn. Một vị chính thê từng bị xem như hữu danh vô thực,chỉ qua một đêm… đã nắm trong tay toàn bộ ngân khố và quyền lực quản lý Vương phủ. Mà kẻ từng nắm giữ quyền lực sinh sát – Vương quản gia –khi nghe thấy tin này, sắc mặt liền tái xanh như tàu lá, quỳ rạp xuống đất, không đứng dậy nổi. Ta nhìn bộ dạng mất hồn mất vía ấy của hắn, trong lòng… không có lấy nửa phần thương hại. Ba năm qua, có bao nhiêu lần, giữa mùa đông giá rét, ta và Tiêu Triệt ngay cả một viên than ấm cũng chẳng được phân phát? Có bao nhiêu lần, Xuân Đào đến lĩnh tiền tháng, lại bị đám người dưới trướng hắn mỉa mai châm chọc, xua đuổi quay về? Ta không vội tra sổ sách. Điều đầu tiên ta làm… là lệnh người đem loại than bạc thượng hạng nhất thay vào tiểu viện của ta cùng tẩm điện của Tiêu Triệt,lại chọn nguyên liệu quý mới nhất, chuyển đến trù phòng, đồng thời đặt may những bộ y phục mùa đông dày dặn, ấm áp nhất trong phủ. Đây là… những gì ta đáng được hưởng. — Mệnh lệnh thứ hai của Tiêu Triệt, nhắm thẳng vào đám hạ nhân từng lấn hiếp chúng ta. Chuyện bắt đầu từ một tiểu thái giám tên là Tiểu Thuận Tử. Tiểu thái giám này xưa nay ỷ vào thân phận con nuôi của Vương quản gia, thường xuyên giở trò sau lưng Tiêu Triệt khi chàng còn ngây dại. Có lần hắn cố ý rải đậu trên đường đi, khiến Tiêu Triệt trượt ngã thê thảm, trán đập xuống đất chảy máu đầm đìa. Hôm ấy, Tiêu Triệt vừa tỉnh lại, thần trí minh mẫn. Tiểu Thuận Tử không nhìn ra biến hóa, vẫn tưởng Vương gia ngốc ngày xưa dễ bắt nạt như cũ. Hắn bưng trà bước vào phòng, thấy Tiêu Triệt đang ngồi lặng trên ghế, bèn toe toét cười nịnh, bước đến gần: “Vương gia, dùng trà đi ạ? Đây là loại ngài yêu thích nhất – ‘trà té ngã’ đấy, uống vào đảm bảo tinh thần sảng khoái!” Vừa nói, hắn còn quay sang mấy tiểu nha hoàn bên cạnh nháy mắt làm trò. Lúc ấy, ta vừa từ ngoài bước vào, nghe thấy câu đó, toàn thân run lên vì tức giận, suýt không nhịn nổi mà mắng thẳng mặt. Nhưng Tiêu Triệt lại ra tay còn nhanh hơn ta. Chàng thậm chí… không buồn ngẩng đầu. Chỉ từ trong mũi, khẽ “hừ” một tiếng. Một tiếng “hừ” nhẹ vang lên. “Lôi ra ngoài.” Giọng chàng không lớn, nhưng lại như tử lệnh giáng xuống. Hai thị vệ cao lớn đứng chực ngoài cửa lập tức bước vào, trái phải kẹp lấy Tiểu Thuận Tử, lôi hắn đi như lôi một con chó chết. Lúc này, Tiểu Thuận Tử mới hoảng loạn thật sự, gào lên như bị chọc tiết:“Vương gia tha mạng! Vương gia, xin tha mạng! Nô tài… nô tài không cố ý! Chỉ là nói đùa với ngài thôi mà!” Tiêu Triệt chậm rãi nâng chén trà trên bàn, dùng nắp chén khẽ gạt lớp bọt trên mặt nước, động tác thong thả như thể chẳng hề để tâm đến cảnh tượng trước mặt. Chàng nhàn nhạt hỏi ta:“Trước kia, hắn cũng thường nói đùa kiểu đó với bản vương?” Giọng ta khẽ khàng, khô khốc:“Vâng.” “Buồn cười sao?” Ta lắc đầu. “Ồ.” Chàng khẽ đáp một tiếng, rồi hơi nghiêng người, giọng không lớn nhưng lạnh lẽo như băng tuyết đầu đông: “Tát năm mươi cái. Đánh gãy một chân. Ném ra khỏi Vương phủ.” Lời vừa dứt, không mang theo nửa phần do dự, cũng không có chút xót thương. — Tiếng la thảm thiết của Tiểu Thuận Tử rất nhanh vang lên từ ngoài viện, từng tiếng từng tiếng, khiến người nghe phải rùng mình sởn gáy. Hạ nhân trong phủ, vốn còn chưa kịp phản ứng, giờ đây toàn bộ đều quỳ rạp xuống đất, không ai dám thở mạnh. Lúc này, bọn họ mới thật sự nhận ra:Vị Vương gia mà họ từng khinh thường giễu cợt — đã chết rồi. Người đang đứng trong phủ Tĩnh Vương hiện tại… là Diêm La. Khí trời trong phủ, chỉ sau một đêm… đã đổi chiều. Những kẻ từng hờ hững với ta, nay gặp mặt đều cúi người hành lễ từ xa, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Tiểu viện của ta, cửa nẻo không lúc nào yên. Quản sự các phòng mang theo lễ vật xếp hàng ngoài sân, chỉ mong được diện kiến ta một lần.Lời lẽ van vỉ cũng chẳng có gì mới lạ, lặp đi lặp lại chỉ mỗi câu: “Trước kia là nô tài có mắt không tròng, mạo phạm Vương phi nương nương, xin nương nương rộng lượng đại nhân không chấp tiểu nhân.” Ta… một người cũng không gặp. Ta không phải thánh nhân, không làm được chuyện “mỉm cười xóa bỏ oán hờn”. Khi ta khốn đốn nhất, bọn họ hùa nhau đạp xuống hố.Giờ gió đổi chiều, lại uốn mình làm lành? Chỉ khiến ta thấy ghê tởm. Tất cả thời gian, ta đều dồn vào việc tra sổ sách. Không tra thì không biết, vừa tra đã giật mình. — Vương Đức Thuận suốt ba năm qua đã tham ô một khoản bạc đủ để mua ba tòa đại trạch trong kinh thành. Chứng cứ đầy đủ, không thể chối cãi. Ta không chậm trễ, lập tức đem toàn bộ sổ sách lẫn người, giao thẳng cho Tiêu Triệt. Chàng chỉ lật qua vài trang, rồi ném sổ qua một bên, thản nhiên phán: “Xử theo quy củ.” Mà quy củ trong Vương phủ là — gia nô phản chủ, trộm của — phạt trượng đến chết. Khi bị lôi đi, Vương Đức Thuận điên cuồng gào khóc:“Trắc phi cứu ta! Trắc phi nương nương, cứu mạng!” Nhưng Lưu Như Nguyệt… sao dám mở miệng? Ngay cả bản thân nàng ta giờ còn khó giữ được địa vị, nói chi đến cứu người. Sau khi Tiêu Triệt thanh trừng đám hạ nhân, cuối cùng… cũng đến lượt nàng ta. Chàng không cần dùng bất kỳ thủ đoạn khốc liệt nào,chỉ đơn giản là — “quên mất” nàng. Lưu Như Nguyệt không cam lòng. Ngày nào nàng ta cũng tới trước cửa viện của Tiêu Triệt cầu kiến.Ban đầu là trang điểm kỹ càng, mang theo từng chén canh bổ hầm kỹ đưa đến.Sau đó thấy Tiêu Triệt lần nào cũng lạnh lùng từ chối, nàng ta đổi sang đường “bi thương”. Khoác y phục vải thô màu nhạt, đứng giữa gió rét cả mấy canh giờ không rời, đôi mắt sưng đỏ, lệ tuôn như suối, ra vẻ nữ tử si tình chịu tổn thương sâu nặng. Trong phủ bắt đầu râm ran lời đồn. Có kẻ bảo: Vương gia tuy đã hồi tỉnh, nhưng lại vô tình vô nghĩa, phủi sạch tình xưa, chỉ sủng ái một mình ta – chính phi lòng dạ thâm sâu, tâm cơ khó lường. Ta nghe xong… chỉ thấy buồn cười. — Hôm ấy, ta ôm một chồng sổ sách đã được tra xét chỉnh tề đến tìm Tiêu Triệt, vừa vặn bắt gặp Lưu Như Nguyệt lại đang “diễn tuồng” ngoài cửa. Vừa thấy ta, trong mắt nàng ta lập tức bùng lên hai ngọn lửa ghen tuông,nhưng cũng nhanh chóng bị nàng ta đè nén xuống, thay vào đó là vẻ yếu đuối sắp bật khóc, đầy thê lương đáng thương. “Vương phi tỷ tỷ…” Nàng ta cất tiếng, giọng khàn khàn run rẩy: “Muội xin tỷ… chỉ cầu tỷ cho muội gặp Vương gia một lần. Muội không mong gì hơn, chỉ muốn hỏi chàng một câu… Chàng thật sự… thật sự chẳng còn nhớ chút gì nữa sao?” Ta còn chưa kịp mở miệng, thì cánh cửa phía sau lưng đã “kẽo kẹt” vang lên một tiếng. Tiêu Triệt khoác một chiếc trường bào đen thẫm, đứng nơi ngưỡng cửa, thần sắc lạnh nhạt, ánh mắt không chút dao động mà nhìn về phía nàng ta. Lưu Như Nguyệt vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, vội vã nhào đến: “Vương gia! Cuối cùng người cũng chịu gặp thiếp rồi!” Tiêu Triệt liền nghiêng người né tránh, thản nhiên lùi một bước, tránh khỏi cái chạm tay của nàng. Ánh mắt chàng… lạnh như băng giá phủ sương khuya. “Bản vương không nhớ, từng có điều gì… đáng để lưu tâm giữa bản vương và ngươi.” Chàng nhìn nàng, chậm rãi từng chữ:“Chỉ nhớ mang máng nghe Vương phi nhắc qua vài chuyện.Chẳng hạn như — bớt xén dùng độ, dung túng hạ nhân, thậm chí…” Chàng khựng lại, ánh mắt tối sầm:“Ngay cả khi bản vương sốt cao phát bệnh, cũng sai người hắt nước lạnh vào người bản vương.” Máu trên mặt Lưu Như Nguyệt… lập tức rút sạch. “N–Không phải! Không phải vậy, Vương gia! Xin nghe thiếp giải thích! Là nàng— là Thẩm Vãn Tình vu oan cho thiếp!” Nàng ta như phát cuồng, chỉ tay vào ta hét lớn: “Nàng ghen ghét người sủng ái ta, nên mới bịa đặt lời lẽ đặt điều! Là nàng cố ý xúi giục người ghét bỏ thiếp!” Tiêu Triệt khẽ cười. Là… nụ cười đầu tiên mà ta thấy từ sau khi chàng tỉnh lại. Nhưng không hiểu vì sao…Nụ cười ấy khiến sống lưng ta lạnh toát. “Vu oan sao?” Chàng lặp lại, từng chữ như băng cắt vào tim người nghe. Sau đó, giọng chàng hạ thấp, từng chữ từng lời khắc sâu vào trong lòng tất cả những ai đứng đó: “Bản vương chỉ tin lời nàng ấy.” 6. “Bổn vương, chỉ tin lời nàng ấy.” Câu nói ấy, tựa một cái tát thật mạnh, giáng thẳng lên mặt Lưu Như Nguyệt. Cũng giống như một dòng nước ấm, bất ngờ tràn vào nơi đáy lòng băng giá của ta. Lưu Như Nguyệt hoàn toàn sụp đổ. Nàng ta quỵ xuống đất, khóc đến lạc giọng, miệng lắp bắp: “Tại sao… tại sao chứ… Ta thua kém nàng ta ở điểm nào?! Về xuất thân, phụ thân ta là Lại bộ thị lang, còn phụ thân nàng ta chẳng qua là một Hàn lâm học sĩ thất thế! Về tình nghĩa, ta và người quen biết từ nhỏ, thanh mai trúc mã! Nàng ta là cái thá gì?!” Lời nàng ta nói, chạm trúng sự thật tàn khốc nhất. Phải rồi, ta là cái gì chứ? Năm đó, thánh chỉ ban hôn, đem ta - con gái một văn thần không có thế lực - gả cho Tĩnh Vương ngốc nghếch. Toàn kinh thành đều nói phụ thân ta vận khí lớn, trèo được vào cửa hoàng gia. Chỉ có ta biết… Hôn nhân này, chẳng qua là một đòn giễu cợt và xoa dịu mà Hoàng đế dành cho phủ Tĩnh Vương. Một vương gia ngốc, xứng với một chính phi không quyền không thế. Rất vừa vặn. Tiêu Triệt đứng yên lặng nghe nàng ta khóc lóc kể lể, sắc mặt không chút thay đổi. Đến khi tiếng khóc dần tắt, chàng mới nhàn nhạt mở miệng: “Nói xong chưa?” Lưu Như Nguyệt nghẹn họng, ngẩng khuôn mặt đẫm lệ, ngơ ngác nhìn chàng. “Về thân phận,” Tiêu Triệt bình thản cất tiếng, nhưng từng chữ lại nặng ngàn cân, “Nàng ấy là chính phi do bổn vương đường đường chính chính cưới về, tên đã khắc trên ngọc điệp hoàng thất. Ngươi - chỉ là một trắc phi.” “Về tình nghĩa,” Chàng dừng lại một chút, quay sang nhìn ta. Ánh mắt vốn giá lạnh, dường như trong khoảnh khắc ấy, đã có một tia băng tan chảy. “Khi bổn vương bị cả thế gian vứt bỏ, người duy nhất còn ở bên cạnh ta - là nàng ấy.” Còn ngươi… Chàng không nói tiếp. Nhưng cái lặng im ấy, còn sắc bén hơn mọi lời lăng nhục. “Người đâu.” Giọng chàng trở lại sự lạnh lẽo quen thuộc. “Giam lỏng Lưu thị tại Thanh Phong Viện, không có lệnh bổn vương, không được bước ra nửa bước.” “Thu lại thẻ bài cai quản thu chi. Mọi việc mua sắm trong phủ, từ nay giao cho Vương phi.” “Người trong viện nàng ta, kẻ nào vào phủ trước ba năm, toàn bộ - bán đi.” Ba đạo mệnh lệnh, từng đạo một, như chặt đứt toàn bộ quyền lực và chỗ dựa của Lưu Như Nguyệt. Nàng ta sững sờ, ngã quỵ trên đất, đến khóc cũng quên mất. Chỉ đến khi thị vệ tiến lên lôi nàng ta đi, nàng mới như choàng tỉnh từ ác mộng, vùng vẫy bò đến bên ta, níu chặt vạt áo: “Vương phi… tỷ tỷ! Muội sai rồi! Muội biết sai rồi! Tỷ hãy vì nghĩa tỷ muội chúng ta cùng hầu chung một phu quân mà cầu xin Vương gia tha cho muội một con đường sống…” Ta cúi mắt, nhìn gương mặt đẫm lệ như hoa lê gặp mưa kia, lòng lại… vô cùng bình tĩnh. Cùng hầu một phu quân? Ba năm qua, nàng ta nào từng coi ta là “tỷ muội”? Ta nhẹ nhàng gỡ tay nàng ta ra, lui một bước. “Muội cứ an phận mà sám hối trong viện đi.” Giọng ta nhàn nhạt: “Gió ngoài kia lớn lắm, coi chừng lại nhiễm phong hàn. Dạo này, đại phu trong phủ bận rộn lắm đó.” Câu nói ấy, chính là cọng rơm cuối cùng đè sụp nàng ta. Ánh sáng cuối cùng trong mắt Lưu Như Nguyệt cũng lụi tắt. Nhìn nàng ta bị kéo đi, bóng lưng tuyệt vọng ấy - ta chẳng hề cảm thấy hả hê. Chỉ thấy… Giấc mộng kinh hoàng suốt ba năm, rốt cuộc cũng sắp tỉnh. Ta quay đầu nhìn Tiêu Triệt. Chàng cũng đang nhìn ta. Ánh mắt chạm nhau trong im lặng. Chàng khẽ gật đầu với ta. Rồi xoay người, quay về phòng. Từ đầu đến cuối, chúng ta không nói thêm lời nào. Nhưng giống như… vừa hoàn thành một vở kịch hoàn mỹ nhất - không cần kịch bản.