4. Trương Lệ Hoa gào lên như bị chọc tiết, chiếc loa phóng thanh trong tay rơi cạch xuống sàn. “Cô làm cái gì thế?!” “Tống bà cút đi!” – Giọng tôi khàn đặc, dùng hết sức lôi bà ta thẳng về phía cửa chính. Bảo vệ cuối cùng cũng hoàn hồn, vội vã chạy đến hỗ trợ. “Tiêu Nguyên Y! Cô điên rồi sao! Tôi là vợ của bố cô! Tôi là trưởng bối của cô! Cô dám đối xử với tôi như thế à!” Trương Lệ Hoa tóc tai rối bù, bộ dạng thê thảm mà vẫn còn la hét. “Trưởng bối? Bà cũng xứng sao!” Tôi hất mạnh, xô bà ta ra ngoài cánh cửa xoay, chỉ thẳng vào mặt: “Trương Lệ Hoa, bà nghe cho rõ! Bà mà còn dám bước vào công ty tôi một bước, còn dám làm phiền tôi thêm một lần, tôi lập tức báo cảnh sát tố bà gây rối trật tự!” Mấy chữ cuối cùng tôi gần như gào lên, âm vang khiến cả sảnh im phăng phắc một thoáng. Trương Lệ Hoa bị bộ dạng dữ tợn của tôi dọa đến sững người. Bà ta còn định nói gì đó, nhưng đã bị bảo vệ cứng rắn mời ra khỏi khuôn viên tòa nhà. Xung quanh, đồng nghiệp thì thầm to nhỏ, ánh mắt đủ mọi sắc thái. Cô lễ tân giơ ngón cái với tôi, ra dấu khen. Ngay lúc ấy, điện thoại trong túi tôi rung bần bật. Tôi rút ra xem, màn hình nhấp nháy hai chữ “Bố”. Tôi vuốt màn hình nghe máy, giọng khàn khàn, lạnh như băng: “Alo?” Đầu dây bên kia vang lên giọng bố tôi, nghe vừa run vừa yếu ớt: “Nguyên Y… bố nghe Lệ Hoa nói con đánh bà ấy? Bà ấy dậy từ sáng sớm, ninh gà ba tiếng mang đến cho con, lòng tốt đi đưa cơm trưa, sao con lại đuổi bà ấy đi như thế?” Tay tôi cầm điện thoại run bần bật, không sao kìm lại được. “Bà ta cầm cái loa gào thét trước cửa công ty con, sao lúc đó bà ta không nhớ mình đến để đưa canh hả?” Giọng bố xen lẫn chút mất kiên nhẫn: “Lệ Hoa nói rồi, bà ấy chỉ muốn nói chuyện đàng hoàng với con, thế mà con đến cả cơ hội gặp mặt cũng không cho.” Tôi bật cười lạnh lẽo. “Nói chuyện đàng hoàng? Bố có biết vì màn ầm ĩ của bà ta mà khách hàng con theo đuổi suốt ba tháng đã bỏ đi rồi không?” Bố thở dài thật sâu: “Lệ Hoa dù sao cũng là trưởng bối của con. Cho dù bà ấy có nói năng khó nghe, con cũng không được động tay. Nghe lời bố, con đi xin lỗi dì Trương đi.” Tôi sững người. Khoảnh khắc đó, tôi bỗng thấy mình như một người ngoài. Giọng tôi lẫn đầy mỉa mai: “Rốt cuộc ai mới là người nhà của bố? Một người thật sự coi bố là người nhà thì có nỡ ra tay với chính con gái ruột của bố không? Một người phụ nữ quen có ba tháng mà còn quý giá hơn cả con gái ruột sao?” Điện thoại rơi vào im lặng vài giây, rồi tiếng thở dài nặng nề của bố vọng lại: “Nguyên Y, sao con chẳng hiểu chuyện thế? Lệ Hoa lớn tuổi rồi, có chỗ nghĩ chưa thấu đáo. Tóm lại chuyện này là con sai, mau đi xin lỗi dì Trương.” “Còn số tiền hai triệu đó cũng không phải cho không, bố đưa để sau này con phụng dưỡng bố với dì. Thế mà con lại đuổi bọn bố ra ngoài. Đã không cho bọn bố dọn vào ở, thì bỏ ra một triệu mua cho bọn bố một căn nhà dưỡng già đi!” “Lệ Hoa nói chỉ cần con bỏ ra một triệu mua nhà, chuyện này sẽ bỏ qua hết.” Một cơn xót xa nghẹn chặt trong lồng ngực tôi. “Hai triệu đó hai người đừng hòng động đến, đó là khoản bù đắp cho những năm tháng bố nợ con, là thứ con xứng đáng được nhận. Còn căn nhà của mẹ, càng không ai được phép mơ tưởng.” Nói xong, tôi không đợi bố lên tiếng thêm một lời nào, dứt khoát cúp máy. Lúc ấy tôi mới thật sự hiểu câu nói ‘có mẹ kế thì sẽ có bố khác’ nghĩa là gì. Muốn tôi bỏ ra một triệu để “chuộc lỗi”? Cũng phải xem bà ta có đủ tư cách đó hay không. Buổi chiều, tôi gồng mình giải quyết hết đống việc hỗn độn còn lại. Khi mọi thứ tạm ổn, cảm giác mệt mỏi và ấm ức khổng lồ như sóng dữ cuộn lên, nhấn chìm tôi. Trong vô thức, tôi bấm gọi cho ông nội. 5. “Alo? Nguyên Y à?” – giọng ông nội vang lên, ấm áp và hiền hậu, mang theo sự chở che đặc trưng của người già. Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, cổ họng tôi nghẹn lại, suýt chút nữa òa khóc. Tôi cố nén cảm xúc đang cuộn trào, cố gắng bình tĩnh: “Ông ơi, là con đây. Ông bà dạo này sức khỏe vẫn tốt chứ ạ?” “Tốt lắm! Ăn được ngủ được! Chỉ là hơi nhớ cháu gái ông thôi.” Ông cười vui vẻ, rồi hỏi ngay: “Sao hôm nay lại gọi cho ông? Có phải thằng bố hỗn hào của con lại chọc giận con rồi không?” Ông nội tôi vốn luôn tinh ý. Tôi hít một hơi thật sâu, không che giấu nữa, giọng đã mang theo tiếng nghẹn: “Ông… bố con… ông ấy tái hôn rồi.” Đầu dây bên kia im lặng hai giây, giọng ông trầm xuống: “Khi nào? Lấy ai?” “Hôm qua vừa đi đăng ký kết hôn. Một người phụ nữ tên Trương Lệ Hoa.” Tôi trút hết mọi chuyện đã xảy ra hai ngày qua cho ông nghe. Cuối cùng, tôi nghẹn ngào hỏi: “Ông ơi, con thật sự không hiểu… sao bố con có thể như vậy? Vì người phụ nữ đó mà đến cả con gái ruột cũng không cần nữa sao?” Điện thoại rơi vào một khoảng lặng thật dài. Rồi tiếng ông vang lên, từng chữ đanh lại, kìm nén cơn giận: “Tốt! Giỏi lắm! Tiêu Vệ Quốc đúng là đứa con bất hiếu! Thật có tiền đồ! Dẫn cái thứ gì về để hại cháu gái ông! Nguyên Y, chuyện này ông sẽ đứng ra! Bố con có thể hồ đồ, nhưng ông với bà con vẫn còn sống đây! Không đến lượt cái thứ chẳng ra gì kia leo lên đầu cháu gái ông mà làm càn!” “Nguyên Y, tối về nhà ăn cơm đi! Ông sẽ nấu món con thích.” Tim tôi chợt run lên, sự ấm ức đè nén suốt cả ngày được những lời vững chãi của ông xua tan đi một nửa. Tan làm, tôi lái thẳng xe về căn nhà cũ nơi ông bà sống ở ngoại ô. Vừa thấy tôi, ông nội lập tức bước ra đón, gương mặt đầy thương xót khi thấy nét mệt mỏi trên mặt tôi. “Về là tốt rồi, vào ăn cơm đi.” Trên bàn toàn là những món gia đình giản dị mà tôi thích nhất. Bà nội liên tục gắp thức ăn cho tôi, ông nội thỉnh thoảng hỏi vài câu về công việc, tuyệt nhiên không nhắc đến bố tôi hay Trương Lệ Hoa. Không khí đang yên ả thì ngoài cửa vang lên giọng bố tôi, nghe ra là nịnh nọt: “Bố mẹ! Chúng con đến thăm hai người đây.” Cánh cửa bị đẩy ra, Tiêu Vệ Quốc bước vào, theo sau là Trương Lệ Hoa. Hôm nay bà ta ăn mặc đặc biệt “hiền thục”, mặt luôn giữ nụ cười gượng gạo, tay xách một hộp quà bọc cầu kỳ. Vừa bước qua cửa, ánh mắt Trương Lệ Hoa lập tức dán chặt lên chiếc bàn bát tiên gỗ tử đàn chạm khắc tinh xảo đặt giữa gian nhà chính. Đó là bảo vật của ông, nghe nói là đồ gia truyền từ đời trước để lại. “Bố, mẹ, đây là tổ yến Lệ Hoa đặc biệt chọn cho hai người, bổ dưỡng nhất đấy.” Tiêu Vệ Quốc đặt hộp quà xuống một bên. Trương Lệ Hoa lập tức tiến lên một bước, giọng ngọt đến mức buồn nôn: “Đúng đó, bố, mẹ, chỉ là chút tấm lòng thôi. Hai người khỏe mạnh chính là phúc khí của bọn con.” Bà ta vừa nói vừa liếc sang chiếc bàn bát tiên, giả bộ buông lời cảm thán: “Ôi chao, cái bàn này đúng là sang trọng quá, vừa nhìn đã biết là đồ cổ, chắc hẳn đáng giá không ít tiền nhỉ? Đặt ở gian chính này thì hơi phí, nếu mang đến phòng khách căn hộ mới tôi vừa ưng ý, thì mới thật sự gọi là xứng đôi vừa lứa đấy!” Nói xong, bàn tay bà ta còn nhẹ nhàng lướt trên mặt bàn, ánh mắt tham lam gần như trào ra ngoài. Cả tôi và ông bà đều khựng lại. Tôi quét mắt lạnh lùng nhìn Trương Lệ Hoa, giọng chua chát: “Bố, bố thật biết chọn vợ đấy. Mới bước chân qua cửa mà đã đòi thứ này thứ kia, sau này không biết còn muốn thêm những gì nữa!” Trương Lệ Hoa lập tức cứng đờ, sắc mặt sa sầm từng chút một. 6. Bố tôi lập tức chắn trước mặt Trương Lệ Hoa, giọng không vui: “Con nói chuyện với dì Trương kiểu gì vậy? Con đừng quên chuyện hồi chiều con còn chưa xin lỗi Lệ Hoa đâu đấy!” Ông nội nện mạnh cây gậy trong tay xuống sàn, giọng trầm xuống: “Nguyên Y thì làm gì mà đắc tội với vợ mới của anh?” Trương Lệ Hoa lập tức bày ra vẻ mặt như thể chịu ủy khuất to lớn: “Bố, bố đừng trách Nguyên Y, nó chẳng qua là đuổi tôi với Vệ Quốc ra khỏi nhà thôi, muốn trách thì chỉ trách hai chúng con không có bản lĩnh gì.” Ông nội hừ một tiếng khó chịu: “Con bé làm vậy cũng không sai, căn nhà đó vốn là mẹ Nguyên Y để lại cho nó.” Trương Lệ Hoa khựng lại một chút. “Đúng là, nhà của Nguyên Y, nó muốn cho ai ở thì cho. Nhưng con với Vệ Quốc đã kết hôn rồi, số tiền hai triệu kia cũng là tài sản chung của vợ chồng chúng con. Bây giờ bọn con không có chỗ ở, cũng chẳng còn tiền dưỡng già, nên mới muốn Nguyên Y trả lại một triệu để mua chỗ che nắng che mưa mà thôi.” “Bốp!” – Ông nội đập mạnh gậy xuống sàn, giận dữ quát: “Hỗn xược! Còn không mau xin lỗi đi!”