6. Uống đan dược đoạt mệnh sẽ chết, không uống thì chết càng nhanh hơn. Không có gì khiến người ta tuyệt vọng hơn điều này. Dù ta có thể nhìn thấu độc tính của đan dược, nhưng lại không thể xác định chính xác tỷ lệ phối chế bên trong, càng đừng nói đến việc giải độc hoàn toàn. May thay, sau trận phát bệnh tối qua, ta đã có chút cơ sở để dựa theo phản ứng của bản thân mà luyện chế một loại giải dược tạm thời, giúp hóa giải một phần độc tính. Ngoài ra, ta cũng có thể luyện thêm đan dược thanh tâm tĩnh khí, giúp kiềm chế cơn kích động tinh thần. Không thể không nói… Tác giả của cuốn sách này chắc hẳn là một đại sư về dược lý. Dược liệu và đan phương ở thế giới này phần lớn đều tương đồng với những gì ta từng biết, nhưng vẫn có một số vị thuốc đã tuyệt tích từ lâu trong thời đại của ta. Thậm chí, có vài loại ta chưa từng nghe tới bao giờ. Những ngày qua, ta chui rúc trong Tàng Thư Các của Phi Tinh Tông, không ngừng lật xem điển tịch về dược lý. Mục Phong xưa nay không mấy khi quản ta, hơn nữa dạo gần đây, những kẻ bị nguyên chủ gây chuyện trước đó cũng liên tục tìm đến đòi công đạo, hẳn là hắn cũng đủ bận rộn rồi. Có điều, vẫn còn vài kẻ rảnh rỗi không có mắt cứ thích tìm đến gây chuyện. Ví dụ như… Đại sư huynh của nguyên chủ—Trình Trữ. “Sư tôn muốn phạt tiểu sư muội đi U Ám Quật.” "?" Ta ngẩng đầu khỏi đống sách vở, nhìn chằm chằm vào kẻ vừa từ ô cửa sổ nhảy xuống, sau đó ẩn mình trong góc tối. Phi Tinh Tông có một bộ chế phục nội môn màu đen tuyền, chỉ có một viên tinh quang nhỏ thêu bên viền cổ áo. Bình thường nhìn không rõ, chỉ khi ở nơi thiếu sáng, viên tinh quang ấy mới phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Ta chăm chú nhìn chấm sáng yếu ớt kia, nhíu mày: “Ngươi đến đây làm gì?” Trình Trữ dịch chuyển tức thời đến, thân ảnh tựa phi tinh lướt trong đêm, chỉ thoáng chốc đã đứng trước mặt ta. Hắn mím nhẹ môi, đôi mày anh tuấn khẽ cau lại, thoáng lộ ra một tia nóng nảy. “Ngân Linh, tiểu sư muội sai trước, bị trừng phạt là lẽ đương nhiên, nhưng bắt nàng vào U Ám Quật, có phải quá nặng rồi không?” Ta nghiêng đầu, lục lọi trong ký ức hỗn loạn hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra. Tiểu sư muội Vân Hoa, hôm qua trong buổi chầu sáng, đã phẫn nộ chỉ trích ta, nói rằng ta chỉ biết làm mất mặt Phi Tinh Tông. Những chuyện tranh chấp kiểu này thực ra quá mức bình thường. Mục Phong trước giờ luôn mắt nhắm mắt mở, chưa từng để tâm. Mắng ta? Người mắng ta nhiều vô số kể, thêm một Vân Hoa cũng không nhiều, bớt một Vân Hoa cũng chẳng ít. Nhưng lần này, hắn lại đại động can qua, thậm chí còn định phạt nàng vào U Ám Quật sám hối, chịu đủ ngũ hành cực hình. U Ám Quật, vốn là nơi giam giữ trọng phạm của tông môn. Bên trong có Thiên Cương Ngũ Hành Trận, không phân biệt ngày đêm, chỉ có ngũ hành luân chuyển—mỗi lần chuyển, chính là một lần cực hình. Vân Hoa chẳng qua chỉ lỡ miệng nói vài câu, mà lại bị phạt nặng đến thế. Đệ tử trong môn ai nấy đều cầu xin cũng không lay chuyển được Mục Phong, nên Trình Trữ mới tìm đến ta. Họ mong rằng ta có thể ra mặt cầu xin giúp Vân Hoa. Cầu xin kiểu gì? Nếu ta thực sự ra mặt cầu xin, e rằng nàng còn chết nhanh hơn. Ngay khi ta vừa trở về, những hành động khác lạ của ta đã khiến Mục Phong sinh nghi. Hắn rõ ràng là đang lợi dụng cơ hội này để thử ta! Vậy nên, ta chỉ có thể diễn tròn vai của nguyên chủ, lạnh nhạt nói với Trình Trữ: “Tất cả đều là do nàng tự chuốc lấy.” “Nếu đại sư huynh thực sự xót thương nàng, ta có thể nói với sư tôn một tiếng, để huynh vào đó bầu bạn cùng tiểu sư muội.” "Ngươi!" Trình Trữ tức đến suýt hộc máu, vung kiếm chém đứt đôi giá sách trước mặt ta, nghiến răng gằn từng chữ: "Nếu tiểu sư muội có mệnh hệ gì, ta nhất định không tha cho ngươi!" Sau khi hắn rời đi, ta híp mắt, nhìn bầu trời bốn phương trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng thở ra một hơi trọc khí. Bên ngoài, địch nhân vô số. Trong tông môn, đã đắc tội sạch sành sanh. Còn có một vị sư tôn bề ngoài từ ái, nhưng ngày ngày đầu độc ta. Dù nhìn thế nào… Con đường này cũng chẳng có lấy một lối thoát. Vậy bây giờ nên làm gì đây? Nếu chết ở đây, ai mà biết được ta có thể quay về thế giới cũ hay trực tiếp tan biến luôn? Ta vô thức cuộn mép sách dược, đang mải suy nghĩ thì bùa lam trong túi bên hông bỗng phát ra tiếng ong ong chấn động liên hồi. Ta sững lại. Giang Úc? Hắn vậy mà… Đã dùng đến triệu hoán phù nhanh như vậy sao? 7. Lần thứ hai chạm mặt với phản diện, so với dự đoán của ta, đến nhanh hơn nhiều. Khi ta điều khiển phi chu đến nơi, Giang Úc đã hấp hối, hơi thở yếu ớt, gần như không thể duy trì. Giang Miên ôm chặt lấy hắn, hai tay bấu chặt lấy hai tấm lam phù, đôi mắt đỏ hoe trừng trừng nhìn hai gã tu sĩ trước mặt. Chỉ nghe nàng gào lên chói tai: “Chủ nhân của ta là Ngân Linh Tiên Cơ! Nàng tuyệt đối không phải người dễ trêu vào! Nếu hôm nay các ngươi dám động đến chúng ta, ngày sau nàng nhất định sẽ nghiền xương các ngươi thành tro!” Ta suýt trượt chân rơi khỏi phi chu. … Đe dọa thẳng thừng thế này luôn sao? Hai gã tu sĩ thoáng chần chừ, ánh mắt hiện lên vài phần kiêng dè, quả thực đã dừng bước. Được rồi. Giả mượn oai hùm, quả nhiên hồ ly rất biết cách vận dụng chiêu này. “Chủ nhân của ta sắp đến rồi! Nếu biết điều thì mau cút đi!” Giang Miên giơ cao lam phù, tiếp tục uy hiếp. Nhưng dù sao tuổi nàng còn nhỏ, vẻ hoảng loạn trên mặt vẫn không giấu được. Một trong hai gã tu sĩ mặc lam y sau khi do dự giây lát, cuối cùng lộ ra nụ cười dữ tợn: “Chờ một canh giờ rồi, chủ nhân của ngươi vẫn chưa thấy đâu. Xem ra… các ngươi cũng chẳng phải thứ gì quan trọng.” Tên còn lại, mặc hoàng y, bỗng sực tỉnh như vừa hiểu ra điều gì: “Ngân Linh Tiên Cơ là ai chứ? Làm sao nàng có thể hạ mình chạy đến vì hai con hồ ly lông trắng?” “Các ngươi... đừng tới đây! Nếu các ngươi dám bước thêm một bước, chủ nhân ta nhất định sẽ giết sạch các ngươi!” “Chủ nhân? Đừng có bịa chuyện. Dù ngươi nói thật đi nữa, thì sao chứ? Cho dù nàng có thật sự đến đây, nàng cũng chỉ là một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ. Chúng ta là hai Kim Đan trung kỳ, chẳng lẽ còn đánh không lại nàng?” "Đúng vậy! Dù Ngân Linh Tiên Cơ có thật sự đến, thì có thể làm gì được?!" Có thể làm gì ư? Ta thu lại phi chu, khí tức bị che giấu lập tức bung tỏa. Chỉ trong nháy mắt— Lam phù chợt sáng rực. Khi ta từ trên không đáp xuống, Giang Miên liền "Oa" một tiếng, bật khóc. "Chủ nhân! Bọn họ bắt nạt ta, còn… còn đánh ca ca ra nông nỗi này!" 8. Ngân Linh Tiên Cơ vì hai con hồ ly mà đánh cho hai đệ tử của Tiêu Dao Tông và Thanh Diễn Môn tàn phế. Khổ chủ tìm đến tận cửa, tông chủ Phi Tinh Tông bất đắc dĩ phải bồi thường hai gốc linh chi nghìn năm. "Nghe nói… chỗ đó… gãy rồi… về sau chỉ có thể tu Vô Tình Đạo mà thôi." "Đại sư tỷ ra tay thật tàn nhẫn." "Chẳng những tàn nhẫn, mà còn lột sạch y phục người ta, chỉ chừa lại một cái quần nhỏ, trói lại rồi ném giữa đường." Ta ôm Giang Miên đã biến thành bạch hồ, sắc mặt không đổi, lặng lẽ bước trên hành lang dài. Tiếng bàn tán theo bước chân ta càng lúc càng ồn ào hơn. "Hồ tộc chẳng phải đều làm lô đỉnh sao? Đại sư tỷ giữ thứ này bên người để làm gì?" "Phi Tinh Tông chúng ta là danh môn chính phái, nàng làm mấy chuyện không ra thể thống thế này, chẳng phải khiến tông môn mất hết thể diện sao?" "Sao tông chủ không quản nàng chứ? Chỉ biết dung túng nàng!" "Quản? Quản thế nào được? Tông chủ trước khi qua đời đã bắt hắn thề rằng phải chăm sóc thật tốt cho nữ nhi duy nhất của mình, sao có thể thực sự trừng phạt nàng?" "Nhưng để mặc nàng đem thứ yêu thú thấp hèn như vậy vào đây sao? Nghe nói chúng vốn là món đồ chơi của Trích Nguyệt Các, linh khí nơi này cũng sắp bị làm bẩn hết rồi!" Giang Miên xù lông trong lòng ta, nhe răng, thấp giọng gầm gừ, vẻ như sắp xông ra cào người. Ta đè lại tiểu hồ ly đang muốn lao ra gây họa, dừng bước, lạnh lùng quét mắt quanh bốn phía: "Rảnh rỗi lắm sao? Muốn đi theo bồi bạn với Vân Hoa không?" Hành lang lập tức tĩnh lặng như tờ. Ta nhướng mày nhàn nhạt: "Còn chưa cút?" Người xem náo nhiệt tức khắc tản đi sạch sẽ. … Làm ác nữ cái gì cũng không tốt, nhưng có lúc lại thấy cực kỳ sảng khoái. 9. Công thức giải dược có vài vị dược liệu khá hiếm, giá cả đắt đỏ không tưởng. Ban đầu, ta còn đang đau đầu vì chuyện này. May thay… Hai vị đạo hữu bất đắc dĩ phải tu luyện Vô Tình Đạo kia, lại vô cùng rộng rãi, hảo tâm tài trợ cho ta một lượng lớn linh thạch. Nhờ vậy, việc luyện chế giải dược đã có thể xúc tiến ngay lập tức. Hơn nữa, ta cũng đã cứu phản diện, coi như ôm được đùi lớn. Về sau, khi hắn lên làm nhân vật hô phong hoán vũ, ta sẽ có cớ đường hoàng tìm đến tị nạn. Vậy thì… Mạng nhỏ của ta chí ít cũng có thể kéo dài thêm vài năm nữa. Còn về nam nữ chính trong nguyên tác—đôi kiếm tu của Linh Tê Tông. Trong cốt truyện gốc, Giang Úc nhập ma, dẫn theo yêu tộc công thành, cuối cùng bị hai người đó liên thủ chém chết. Nhưng bây giờ, Giang Miên không chết, ta cũng không hủy hoại Giang Úc, vậy nên hắn có khả năng cao sẽ không sa vào ma đạo. Với thiên phú của Giang Úc, ta tin rằng hắn sớm muộn gì cũng sẽ trở thành nhân vật khiến cả tu chân giới kiêng dè. Chỉ cần hắn không đi tấn công các đại tông môn, nam nữ chính cũng sẽ không xuất hiện để thay trời hành đạo, mà ta thì có thể an toàn sống dưới sự bảo hộ của hắn, từ từ tìm cách trở về thế giới cũ. Đến khi thương thế của Giang Úc đã hồi phục gần như hoàn toàn, Vân Hoa cũng được thả ra khỏi U Ám Quật. Nhưng lần này, nàng không hề đến gây chuyện với ta như trước, mà lại tự giam mình trong phòng, đóng cửa không tiếp khách. Cả tông môn đều lắc đầu thở dài— Tiểu sư muội xưa nay thích bênh vực kẻ yếu, cuối cùng cũng bị hiện thực mài mòn góc cạnh. Chuyện này vốn chỉ là mâu thuẫn nội bộ trong tông môn, nhưng không biết là vị đệ tử nào "vô tình" lỡ miệng, khiến tin tức nhanh chóng lan truyền khắp nơi. Bên ngoài ồn ào bàn tán không ngớt. Thanh danh của ta tiếp tục giảm mạnh. Vân Hoa vốn là gương mặt đại diện của Phi Tinh Tông, bình thường ở bên ngoài có không ít người theo đuổi, trong đó không thiếu những kẻ có thực lực mạnh mẽ. Sau khi bọn họ nghe tin này… Ai nấy đều tuyên bố sẽ khiến ta đẹp mặt. Trình Trữ mặt đen như đáy nồi, ôm kiếm đứng trước cửa phòng ta ba ngày ba đêm. "Tỷ tỷ, người này đứng ở đây lâu lắm rồi, hắn không thấy mệt sao?" Giang Miên nằm úp trên bậu cửa sổ, tò mò nhìn chằm chằm Trình Trữ. Từ sau khi ta cứu huynh muội bọn họ, chúng ta đã đạt được một thỏa thuận. Trước mặt người khác, họ vẫn sẽ giả vờ làm linh sủng của ta, gọi ta là "chủ nhân". Nhưng sau lưng, chúng ta xem nhau như bằng hữu. "Mặc kệ hắn." Ta phất tay, đóng sầm cửa sổ lại. Vì không liếc mắt nhìn, nên cũng không thấy được khoảnh khắc cửa vừa khép lại, Trình Trữ đã híp mắt, ánh sáng trong mắt tối sầm lại một chút. Ta thổi nhẹ muỗng thuốc, đưa đến bên môi Giang Úc, giọng điệu ôn hòa nhất có thể. "Uống đi." Giang Úc mặt lập tức đỏ bừng, luống cuống: "Ta… ta tự uống được." "Không, ngươi không được. Há miệng." Giang Úc ngoan ngoãn uống hết cả bát thuốc. Ta hài lòng đặt bát xuống, còn lấy khăn lau miệng giúp hắn. Thực ra, vết thương của hắn chỉ cần uống đan dược là có thể hồi phục. Nhưng— Những viên đan khô khốc ấy, làm sao có thể so với việc ta ngày ngày dậy sớm nấu thuốc cho hắn, lại còn tận tâm tận lực đút cho hắn uống? Một đại lão như hắn, uống qua thuốc của ta, sau này chẳng phải sẽ nhớ kỹ ân tình này sao? Tương lai, nếu ta không thể ở lại Phi Tinh Tông nữa, chẳng phải vẫn còn chỗ dựa để nương nhờ sao? Ta thật sự… Là một thiên tài.