4. Ta đã tưởng chuyến này chắc hỏng bét, nào ngờ vẫn được giữ lại. Hôm ấy, hắn thay bộ trường bào đen như mực, phong thái hờ hững, nói: “Hiếm thấy ai khờ khạo như ngươi, chân ta phế, ngươi thì ngốc, xem ra cũng xứng đôi.” Dù hắn chửi, nhưng ta sao phải chấp với “kim chủ” làm gì? Ta yêu tiền, tiền cũng thích ta, tiền từ khắp bốn bể trào dâng, khiến ta lúc nào cũng như ngụp lặn trong mỏ vàng. Sau khi thành thân, tuy Sầm Tư Lễ vẫn khó chịu với ta, chưa từng cho ta sắc mặt tử tế, ta vẫn không biết mệt mà giúp hắn rửa chân, đấm bóp, phơi nắng , đương nhiên, toàn lựa chỗ Thái phi dễ nhìn thấy nhất. Mỗi lần Thái phi thấy ta chăm sóc hắn, bà đều nắm tay ta rối rít khen ngợi, rồi thưởng cho ta vàng bạc châu báu, vòng ngọc châu sa. Ta được tiền nhưng vẫn tỏ ra mình chẳng ham, chỉ than thở: “Tiền bạc không là tất cả, tiểu nữ chỉ một lòng muốn ở cạnh Vương gia suốt đời, dốc sức hầu hạ.” Mỗi khi thấy nha hoàn tới phục vụ Sầm Tư Lễ, ta nhanh tay đoạt lấy việc ngay, sợ phần công lao bị họ chiếm mất. Qua bao lần như thế, Thái phi cảm động đến nỗi len lén khóc, chắc nghĩ con trai mình tu bao kiếp mới gặp được dâu hiền như ta. Ban đầu, Sầm Tư Lễ hay đá ta sang nhĩ phòng ngủ, ta vẫn không oán trách, chỉ ôm chăn đi. Trước lúc đi, còn yếu ớt dặn: “Nếu đêm cần đi tiểu, chàng cứ gõ tường một chút, ta sẽ nghe và đến ngay.” Với người lạnh nhạt như hắn, thoáng chốc cũng rung động, giọng điệu bớt gay gắt hơn. Riêng ta thầm tính, mỗi lần đưa hắn đi tiểu phải tạo tiếng động lớn, để Thái phi biết ta nửa đêm còn hầu hạ Vương gia tận tụy. Sống ở nhĩ phòng nửa năm, cuối cùng ta được chuyển về phòng chính. Nhưng cũng chỉ được nằm trên sàn sát mép giường hắn. Sầm Tư Lễ ngủ rất chập chờn, chỉ cần ta trở mình cũng khiến hắn thức giấc. Có đêm, hắn gặp ác mộng, mồ hôi đầm đìa, ngã nhào xuống rồi lăn vào ổ chăn của ta. Khi tỉnh, mắt hắn như ngấn nước, đuôi mắt ửng đỏ, chúng ta bốn mắt nhìn nhau. Chắc nhất thời hồ đồ, ta liền vươn tay xoa đầu hắn. “Ngoan, đừng sợ, đừng khóc!” Có lẽ vì ta cả gan làm càn, đồng tử của Sầm Tư Lễ co lại đầy ngỡ ngàng, hơi thở cũng dần nặng nề. Hắn vẫn cắn chặt môi mỏng, nén nhịn nỗi bất kham, cho đến lúc cuối cùng bùng nổ. Hai tay hắn chống đất, xoay người đè ta xuống. Đêm ấy, ta gào tới mức cả vương phủ ai ai cũng nghe, ai nấy đều hiểu. Không ngờ một kẻ tàn phế năm năm vẫn còn sức chiến đấu hùng hổ đến vậy. Danh “Chiến thần” quả nhiên không hề là hư danh. Sau sự việc đó, Sầm Tư Lễ cho ta uống một chén canh, nói là bồi bổ. Nhưng mấy tháng gần đây, hắn bận rộn mưu đồ soán vị nên quên dặn dò nhà bếp nấu cho ta. Thái phi luôn mong hai đứa sớm có con, nhưng hai năm qua, bụng ta phẳng lặng, lời đàm tiếu về Sầm Tư Lễ cũng râm ran khắp chốn. Phỏng chừng hắn muốn hưu ta cũng có dính dáng đến chuyện này. 5. Ta chưa kịp lợi dụng tình thế thì Tống Niệm Sương đã cất tiếng cười nhạo: “Tỷ tỷ, làm người phải biết liêm sỉ. Vương gia chẳng hề để mắt tới tỷ, sao phải hạ mình như con chó vẫy đuôi? Thật mất thể diện!” Cứ việc hắn cưới nàng ta. Sau khi Sầm Tư Lễ lên ngôi, hắn vẫn đá nàng khỏi cửa bằng tờ hưu thư, ai hơn ai còn chưa biết! Ta bèn diễn trò thất vọng tột độ, đấm ngực dậm chân: “Vậy hai năm tình nghĩa của ta tính là gì? Tình cảm ta trao đi đáng giá bao nhiêu chứ?” Đáng giá thế nào thì đếm vàng đếm bạc ra đi, hời to hời to! Có lẽ để cắt đứt hi vọng ta, Sầm Tư Lễ ra tay rất rộng rãi. Hắn cho ta mảnh đất ngon lành nhất trong phủ cùng toàn bộ cửa tiệm, lại ban thêm 8000 lượng bạc phiếu. Ta ngây người há hốc mồm. Thái phi thì khóc lóc, sợ ta tủi thân vì bị “dùng tiền làm nhục”. Nhưng thực ra, ta chỉ nghĩ đến chuyện phải dùng bao nhiêu xe ngựa mới chở hết số gia tài này đi! Ta vội vàng quỳ dập đầu. “Đã đến nước này, từ giờ ta với Vương gia đoạn tuyệt, coi như chưa từng biết nhau.” Chần chừ thêm một giây cũng là bất kính với tiền tài! Chẳng ai nghĩ ta dứt khoát như thế, Thái phi càng nức nở, Tống Niệm Sương thì hớn hở ra mặt, duy chỉ có Sầm Tư Lễ siết chặt vạt áo, mím môi mỏng, sắc mặt sa sầm như thể chính hắn bị nàng dâu nhỏ bỏ rơi. Từ nay, Tống Niệm Từ ta có thể sống như thần tiên, vừa nhiều tiền vừa chẳng cần trượng phu. Ta chạy như bay về phòng, vừa thu dọn hành lý vừa ngân nga hát, nào ngờ Sầm Tư Lễ đã ngồi lặng phía sau ta tự lúc nào. “Bị ta hưu, ngươi vui sướng đến vậy sao?” Thanh âm lạnh lùng bất chợt vang lên khiến ta hết hồn. Quay đầu lại đã thấy hắn lẻ loi dựa vào khung cửa, gương mặt vẫn hờ hững nhưng lộ vẻ cô độc. Ta cúi người hành lễ. “Chúc Vương gia và muội muội ân ái đồng tâm, sớm sinh quý tử.” “Sớm sinh quý tử…” Hắn lặp lại lời ta, khoé môi nhếch một nụ cười đầy khinh miệt. “Phải, đương nhiên sẽ con cháu đầy đàn. Ngươi không cần thất vọng.” Một đôi cẩu nam nữ, thật đáng ghê tởm! Ta chỉ dám thầm mắng, rồi suýt nữa nôn ra trước mặt Sầm Tư Lễ. Cố gắng ôm bụng kiềm chế cảm giác buồn nôn đang dâng tận cuống họng. Có lẽ ta ăn linh tinh rồi. Sầm Tư Lễ bám tay vào ghế, như muốn đứng lên, nhưng vừa nhận ra đôi chân không cử động được, hắn buông một tiếng thở dài. “Ngươi không khoẻ sao?” Vừa hỏi, đôi mắt hắn thoáng liếc xuống bụng ta. Hai năm qua, để chữa chân cho hắn, ta đã đọc kha khá y thư, nên cũng biết chút ít bắt mạch. Đưa tay bắt mạch cho mình, ta kiểm tra đi kiểm tra lại, trong lòng thì đang hét toáng. Đây… thực sự là hỷ mạch sao?   6. Ta lén đưa mắt nhìn sang Sầm Tư Lễ, thấy vẻ mặt hắn vẫn bình thản, liền âm thầm tính toán trong đầu. Dẫu sao hắn cũng chẳng để tâm đến ta, nhưng nếu sau này hắn phát hiện giọt máu của mình đang lang bạt bên ngoài, nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách để giành lại. Nếu con ta là nữ nhi, nó khó thoát cảnh bị gả đi làm công chúa hoà thân. Nếu là nam nhi, thì chuyện mẹ con chia lìa còn chưa phải điều tồi tệ nhất. Cái lớn hơn chính là Sầm Tư Lễ sẽ có nhiều con trai, đến lúc tranh giành quyền vị, ai biết đứa trẻ của ta có trở thành vật hy sinh, thành bàn đạp cho kẻ khác lên ngôi hay không. Thay vì thế, bỏ cha giữ con rồi ôm tiền sống thoả thuê vẫn hơn. Ta hít sâu ổn định cảm xúc, thản nhiên bảo: “Không có gì đâu, chắc ta chỉ ăn phải đồ hỏng bụng.” Sau đó còn nhắc nhở hắn: “Vương gia cũng quá đáng rồi, hiện tại chúng ta đã chẳng còn liên quan gì đến nhau.” Đáy mắt Sầm Tư Lễ nổi đầy tơ máu, hắn cố đè nén lồng ngực đang phập phồng dữ dội rồi quay người lăn xe đi, để lại tiếng bánh xe lạch cạch vang vọng. Trong ngày đại hôn, Tống Niệm Sương khoác lên mình bộ giá y lộng lẫy, trở thành Trấn Bắc Vương Phi. Còn ta thì chẳng trì hoãn lấy một khắc, vội bán hết đất đai lẫn các cửa tiệm, gom tất cả thành tiền mặt, quyết chí trốn sang biên thùy Nam An quốc. Nam An quốc hằng năm đều giao chiến không dứt với Bắc quốc, nên cho dù Sầm Tư Lễ muốn nhúng tay cũng khó mà can thiệp. Vì mang thai, ta không chịu nổi đường xá mệt nhọc, đến lúc gần như kiệt sức, ta kịp chọn một y quán lớn nhất rồi gục xỉu ngay trước cửa. Khi tỉnh lại, liền thấy trong phòng văng vẳng mùi dược liệu, một chiếc quạt hương bồ phe phẩy nhè nhẹ. Có bóng người cao ráo quay lưng về phía ta, đang thêm củi vào lò. Thân hình ấy lộ ra sườn mặt với sống mũi thẳng, đôi môi mỏng chất chứa nhu tình, ánh mắt như hoa đào, thậm chí còn đẹp hơn cả thiếu nữ. Quả là một chàng trai tuấn mỹ! Khi người thiếu niên kia bưng chén thuốc quay lại, chúng ta vừa vặn chạm mắt. Hắn mỉm cười ôn hoà: “Ngươi mang thai hơn một tháng, thai nhi vẫn khoẻ, chỉ là cơ thể còn suy yếu, nên phải tĩnh dưỡng thêm.” Ta túm lấy vạt áo màu xanh của hắn: “Ngươi đồng ý làm cha đứa trẻ không? Ta có rất nhiều tiền.” Thiếu niên sợ đến trợn tròn mắt, chỉ “A?” lên một tiếng. Dù biết quá đường đột, nhưng thoáng nhìn, ta đã nhận ra hắn là người tốt.   7. Thiếu niên đó tên là Âu Dương Minh Nguyệt, là thần y danh tiếng khắp gần xa. Ta đổi tên thành Mục Thanh, tạm ở lại y quán để an ổn dưỡng thai. Lúc ta ngỏ ý góp tiền vào y quán, Âu Dương chỉ bật cười. Ta vẫn đang không hiểu chuyện gì, thì tiểu lang trung bên cạnh hắn tự hào bảo: “Chủ nhân chúng ta xưa nay chẳng xem trọng tiền tài.” Âu Dương liền phe phẩy ống tay áo, “Dạo này ngoài kia binh biến liên miên, ngươi cứ ở lại đây, khi nào muốn rời đi cũng được.” Dứt lời hắn xoay người đi mất, không ngoảnh lại. Hiện thời bên ngoài chiến loạn, ta lại mang nhiều tiền, nguy hiểm càng chồng chất. Ở lại đây thực sự là lựa chọn sáng suốt để dưỡng thai. Nửa tháng sau, từ Bắc quốc truyền tin Sầm Tư Lễ đã soán vị thành công. Hắn khoác chiến giáp, dẫn binh nhập hoàng cung, dùng một nhát kiếm lấy mạng tên cẩu Hoàng Đế. Bấy lâu nay, cái danh “tàn phế” chỉ là màn kịch lừa gạt. Kẻ này diễn xuất xuất thần, để ta hầu hạ suốt hai năm mà chẳng chút nghi ngờ. Hoá ra năm đó, hắn ngã ngựa ngay lúc Hoàng Thượng sắp lên ngôi, cố tình vờ bị thương hòng giảm nhẹ sự đề phòng của kẻ cầm quyền. Chính nhờ thế hắn mới được tha, vẫn trụ lại kinh thành cùng Thái phi, ngoài mặt tỏ vẻ tuân phục, nhưng ngấm ngầm chuẩn bị binh lực, chỉ chờ thời cơ liền vùng dậy. Nghĩ tới việc trước đây ta từng nằm chung chăn gối với con người mưu mô sâu như biển này, bất giác lạnh hết sống lưng. Nghe đồn sau khi Sầm Tư Lễ bước lên ngôi, hắn bèn đi điều tra tất cả các cửa hàng. Biết số cửa tiệm đã sớm bị ta bán, người cũng không rõ tăm hơi, kẻ xưa nay lạnh lùng bất biến lại cuống quýt đến độ đứng không vững, “bịch” một tiếng ngã xuống đất, ốm liệt giường hơn một tháng. May mà ta biết nhìn xa, sớm bán sạch mọi thứ. Ta hiểu rõ loại nam nhân vô tình này một khi có được quyền lực, quay đầu hối hận cũng chẳng lạ. Hắn đã hối hận việc để lại cho ta nhiều đất đai và cửa tiệm, biết đâu còn muốn giết người diệt khẩu.