Ra khỏi bệ/nh viện, Tống Tri còn lải nhải hỏi tôi có cần cậu ấy đưa về không. Tôi bực, quát cậu ấy mau cút đi. Tống Tri nghe xong mừng ra mặt, lén giơ ngón cái với tôi sau lưng Tưởng Ý, khen tôi “biết điều”, rồi lại giả vờ nghiêm túc: “Thế tao đưa Tưởng Ý về nhé, nhà cô ấy xa. Mày tự bắt taxi về đi, nhớ cẩn thận. Mai tao tới nhà thăm mày.” Tưởng Ý nói không cần đưa cô ấy về. Tôi thấy Tống Tri ra hiệu mắt co gi/ật, liền giúp cậu ấy một tay: "Không sao, để cậu ấy đưa chị về đi, cậu ấy dư năng lượng, không chạy nhiều tối không ngủ được." Tống Tri vui vẻ cùng Tưởng Ý bắt taxi đi. Đột nhiên tôi cảm thấy kiệt sức. Làm nữ q/uỷ mệt ch*t đi được, đặc biệt là vì cái đồ bạn bè trọng sắc kh/inh bạn kia. Tôi chẳng muốn nhúc nhích nữa, ngồi thụp xuống cạnh bồn hoa trước bệ/nh viện, quẳng bộ tóc giả và chiếc váy trắng sang bên, khó khăn dùng tay còn lại châm điếu th/uốc, ngẩn ngơ nhìn xe cộ qua lại. May mà tôi mặc váy đ/è ngoài áo thun, giờ cởi ra cũng chẳng sao. Chứ không thì phải ngồi đây trong bộ váy nữ, nhìn chẳng khác gì q/uỷ thật. "Tay thế này rồi mà còn hút th/uốc?" Một giọng nói bất ngờ vang lên từ trên đầu tôi. Tôi ngẩng đầu, thấy vị bác sĩ đẹp trai vừa nắn xươ/ng cho tôi. Tên gì nhỉ? À đúng rồi, Trần Thanh Diễm. Một chiếc xe bật đèn chạy qua con đường sau lưng hắn. Đường nét khuân mặt trong đêm tối thoáng hiện rõ. Chà. Trong lòng tôi thầm khen. Đẹp trai, thật là đẹp trai. Nhìn đi, trên đời người đẹp hơn Tống Tri nhiều lắm, tôi tình cờ đi bệ/nh viện thôi cũng gặp được một người. Tống Tri là cái thá gì chứ. "Bác sĩ Trần, anh muốn một điếu không?" Tôi cười với Trần Thanh Diễm, lấy hộp th/uốc từ túi đưa ra trước mặt hắn. Trần Thanh Diễm có vẻ do dự, cuối cùng nhận lấy: "Cảm ơn." Rồi hai đứa tôi vô cớ ngồi cùng nhau bên bồn hoa hút th/uốc. "Cánh tay không đ/au nữa?" Hắn hỏi tôi. "Còn đ/au." Tôi trả lời qua loa. "Thế trái tim thì sao?" "Hả?" Tôi quay lại nhìn hắn. Trần Thanh Diễm trong làn khói trắng bốc lên mỉm cười với tôi: "Lúc nãy không phải cậu nói nỗi đ/au trong lòng phản ánh lên cánh tay sao?" Tôi nhướn mày: “Đau chứ. Sao, Trần bác sĩ có cách trị à?” Hắn lắc đầu, cười dịu dàng: “Tiếc là y thuật của tôi không giỏi đến vậy.” Tôi nhả nốt hơi th/uốc cuối cùng, đứng dậy phủi quần: "Vậy anh hãy trau dồi thêm y thuật đi, trễ rồi, tôi đi trước đây." Nhưng Trần Thanh Diễm lại gọi tôi lại, giơ điện thoại hỏi: "Có thể thêm WeChat không?" Nói thật, tôi không bất ngờ. Dù sao đêm khuya thế này, nếu không có ý gì khác, ai lại ngồi đây hút th/uốc tán gẫu với người lạ. Thật sự không phải tôi tự khoe, mấy năm nay cái radar Gay của tôi chuẩn từng li. Vị bác sĩ Trần này, tôi nhìn thế nào cũng không giống thẳng nam. "Sao?" Tôi hất cằm trêu: "Bác sĩ Trần đây là yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên à?" Có lẽ hắn không ngờ tôi lại nói thẳng thế, hơi khựng lại, rồi bật cười. Hắn cười thật đẹp, hàm răng trắng lóa trong ánh đèn. “Ừ.” Hắn thừa nhận rất thản nhiên, không vòng vo: “Chỉ xem cậu có chịu cho tôi cơ hội làm quen không thôi.” Tôi cũng bật cười. “Anh biết tôi vì sao bị thương không? "Bởi vì——" "Người tôi thích và người cậu ấy thích đến chơi nhà m/a nơi tôi làm NPC, trùng hợp quá phải không?" "Tôi gh/en tị, tôi ích kỷ muốn phơi bày cái bộ mặt nhát gan của cậu ấy để cô gái kia không thích cậu ấy nữa, thế là tôi liều mạng dọa, dọa đến mức cậu ấy phản ứng bản năng mà đ/á/nh tôi. Tôi né, cứ thế né mãi, rồi trượt chân ngã từ cầu thang xuống.” Khi tôi nói những lời này, Trần Thanh Diễm chăm chú nghe, như thể tôi đang đọc một bản diễn văn hệ trọng. Tới khi tôi dừng, hắn mới nhíu mày, thản nhiên kết luận: “Ừm… nghe giống như cậu tự chuốc khổ vào thân.” Tôi bật cười sảng khoái. Tôi đúng là tự làm tự chịu. Nếu có thể, tôi thật muốn vả cho cái phiên bản đang mê muội vì Tống Tri này hai cái thật mạnh. Tôi vỗ vai Trần Thanh Diễm thân thiện: “Tôi thích sự thành thật của anh đấy.” “Vậy, WeChat?” Hắn lại giơ điện thoại ra. Tôi làm bộ ra vẻ: “Nếu ai xin WeChat tôi cũng cho, thì mấy cái WeChat cũng không đủ." Nhưng cái sĩ diện ấy chỉ duy trì được một lúc, sau đó tôi liền thấy hối h/ận. Thật ra cũng chẳng cần phải làm giá. Tống Tri vốn là một thằng trai thẳng như sắt thép, thậm chí còn gh/ét cay gh/ét đắng gay. Tôi với cậu ấy đời này chẳng có khả năng. Khó khăn lắm mới gặp một người ít nhất cũng hợp gu ngoại hình của tôi, thế mà tôi còn bày đặt giả bộ làm gì? … Thôi vậy, để lần sau. Nếu còn lần sau.