5. Sáng sớm hôm sau, ta còn đang vừa xoa thắt lưng vừa mắng chửi Cố Hành. Thì trong cung bỗng truyền chỉ, nói hoàng đế – đệ đệ của ta, Lý Tắc, triệu ta vào cung. Trùng hợp như vậy sao? Đêm qua Cố Hành mới tới, hôm nay đã có chỉ triệu kiến. Tuy trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng ta vẫn thay y phục, sửa soạn lên đường vào cung. Khi ngồi vào kiệu, ta không khỏi nhớ lại những năm tháng ta và Lý Tắc nương tựa vào nhau mà sống. Mẫu hậu mất sớm, ngoại tộc cũng dần sa sút, tiên đế lại con nối đầy đàn, căn bản chẳng nhớ đến huynh muội ta. Những năm đầu, ta và Lý Tắc đã từng dựa vào nhau, trải qua quãng thời gian khó nhọc. Chỉ là về sau... "Trưởng công chúa điện hạ, phía trước chính là nội điện." Tiếng thái giám ngoài kiệu cất lên, kéo ta trở về thực tại. Từ sau khi Lý Tắc đăng cơ, đặc cách cho ta được ngồi kiệu vào cung, ta vén rèm kiệu, nhìn cảnh vật bên ngoài, quả nhiên đã sắp tới nơi. Dứt khoát ra lệnh dừng kiệu, ta lựa chọn đi bộ vào điện. Ta cũng không ngốc tới mức ngồi kiệu bước thẳng vào chính điện trước mặt hắn. Trong điện đốt loại hương liệu mà Lý Tắc vẫn quen dùng, khói nhẹ vấn vít, mùi hương dìu dịu thấm vào lòng người. Thấy ta tới, Lý Tắc buông bút lông sói trong tay, vòng bàn đi đến trước mặt ta. "Hoàng tỷ!" Ta ngẩng nhìn đệ đệ cao hơn mình hẳn một cái đầu, trong lòng trào dâng niềm vui sướng khó tả. Thiếu niên non nớt thuở nào, nay đã trở thành một vị quân vương trầm ổn, nội liễm. Nghĩ vậy, ta khẽ cúi người hành lễ. Nhưng Lý Tắc nhanh chóng ngăn lại: "Hoàng tỷ, ta đã nói từ lâu rồi, tỷ không cần hành lễ với ta." Ta càng thêm vui mừng. Ánh mắt Lý Tắc lại chuyển sang phía sau ta, giọng điệu khó dò: "Hoàng tỷ hôm nay sao không mang Thừa nhi vào cung?" Lúc ta nhặt được tiểu tử cũng không cố ý che giấu dấu vết, có người bắt gặp cũng là chuyện thường tình. Vậy nên ta không lấy làm lạ hắn biết chuyện, chỉ thản nhiên đáp: "Thừa nhi ham ngủ, ta không nỡ đánh thức." Một lúc sau, ta ngược lại hỏi lại hắn: "Sao đột nhiên đệ lại nhớ tới Thừa nhi?" Không biết vì cớ gì, Lý Tắc từ trước tới nay đối với Thừa nhi cũng chẳng mấy mặn mà. Lý Tắc chắp tay sau lưng, vừa đi vào trong điện vừa đáp: "Cữu cữu nhớ ngoại chất tử, chẳng lẽ còn cần lý do sao? Hay là... hoàng tỷ để Thừa nhi vào cung ở một thời gian đi, thế nào?" Tay ta khẽ siết vạt váy, trong lòng bất giác nhớ tới những lời Cố Hành dặn dò đêm qua. Ta khẽ lắc ngón tay, cười nhạt: "Đệ còn trẻ, sau này tự nhiên sẽ có hài tử, chớ để nó tới quấy nhiễu trước thì chẳng hay." Lý Tắc bước hụt một nhịp, suýt nữa vấp ngã: "..."   6. Ra khỏi điện, ta mới khẽ thở phào một hơi. Bầu bạn với vua, tựa bầu bạn với hổ, quả thực không phải lời nói ngoa. Nghĩ tới ánh mắt Lý Tắc vừa rồi ngồi nơi cao điện nhìn ta, lòng ta vẫn còn dư âm sợ hãi. Những năm đầu, huynh muội chúng ta chung sống rất hòa thuận. Nhưng từ khi Lý Tắc đăng cơ đến nay đã bảy năm, hậu cung có một hoàng hậu, bốn phi tần, năm tần ngự, vậy mà không có nổi một mụn con, thậm chí ngay cả một vị công chúa cũng chưa từng sinh ra. Năm tháng qua đi, bá quan trong triều lại bắt đầu lo lắng, có người đề nghị Lý Tắc nhận nuôi Cố Thừa bên cạnh, coi như dự phòng một vị hoàng tử thừa kế. Đề nghị thì nghe có vẻ hay, nhưng ta chỉ muốn nói — tốt nhất đừng bao giờ đề nghị như vậy. Chẳng khác nào đẩy ta xuống hố lửa. Lý Tắc đang độ tuổi tráng kiện, hùng tâm tráng chí còn chưa thực hiện được bao nhiêu, lại có kẻ vội nguyền hắn tuyệt hậu, thậm chí hàm ý ngai vàng cũng khó truyền cho dòng dõi thân sinh. Từ đó, bề ngoài Lý Tắc vẫn đối đãi tử tế với ta như trước, nhưng ngầm đã có phòng bị. Ngay cả ban thưởng hàng năm cũng giảm dần, Cố Hành trong quân doanh cũng bị chèn ép khắp nơi. Ta dứt khoát hòa ly với Cố Hành, để hắn mang theo Cố Thừa rời xa trung tâm quyền lực. Có thể tránh được phần nào nguy hiểm, thì hay phần đó. Đang thất thần suy nghĩ, bỗng phía sau vang lên một giọng nữ trẻ trung lanh lảnh: "Hoàng tỷ, hoàng tỷ! Là ta, Tiểu Thập Tứ đây!" Ta quay người lại, lập tức thấy trời đất tối sầm. "Ngươi mặc cái gì vậy?" Ta chỉ vào đống vải vóc miễn cưỡng gọi là quần áo đang khoác trên người nàng. Tiểu Thập Tứ nâng váy xoay một vòng trước mặt ta: "Sao vậy hoàng tỷ, không đẹp sao?" Ta nhìn bộ váy sặc sỡ như vẹt của nàng, lại nhìn đống châu ngọc rườm rà trên đầu. Thật sự chẳng tìm ra từ nào để khen — trông hệt như một con... gà trống lớn. Ta nén nhức đầu, sai người đưa nàng đi thay y phục đoan trang rồi cùng ta ra khỏi cung. Tiểu Thập Tứ từ nhỏ đã ngốc nghếch. Hôn sự mãi chưa đâu vào đâu, nghĩ tới yến thưởng hoa mấy ngày tới, cũng hy vọng có thể nhân cơ hội tìm cho nàng một mối nhân duyên tốt.   7. Ngày đông, nắng ấm chan hòa, phủ công chúa. Cố Hành cùng tiểu tử đang rạp người dưới chân tường trong viện, không biết đang bày trò gì. "Phụ thân thật lợi hại, đào cái động cho Mi Mi to mà tròn lắm!" Cố Hành được khen, mặt mày đắc ý: "Đương nhiên, năm xưa phụ thân con cũng là đệ nhất 'cẩu' trong kinh thành, nếu không thì làm sao mặt dày mày dạn mà theo đuổi được mẫu thân con." Tiểu tử hối thúc: "Phụ thân mau đào đi, tranh thủ trước khi mẫu thân về, đào thêm cho Mi Mi vài cái động nữa." Mi Mi là con chó ta nuôi, mỗi tháng không quên đi lạc bốn lần. Cha con bọn họ đào hăng say, hoàn toàn không hay biết phía sau có ánh mắt lạnh như băng đang dán chặt vào. Ta bước tới, thẳng tay nắm lấy tai Cố Hành. Hắn đau quá quay đầu lại, buột miệng: "To gan! Kẻ nào dám giật tai bản hầu..." Nhưng vừa nhìn thấy là ta, hắn lập tức nuốt hết lời định nói vào bụng. Cố Hành cười nịnh nọt: "Ôi chao, nương tử, thật khéo quá." Ta lạnh lùng cười nhạt: "Ta còn đang thắc mắc phủ ta vì sao liên tục xuất hiện hố, mỗi tháng phải mời thợ tới vá tới bốn lần." Cố Hành lập tức phủi sạch quan hệ: "Không phải ta, đều là tiểu tử kia làm!" Thuận tay chỉ vào tiểu tử đang ngồi xổm dưới đất nghịch bùn. Tiểu tử ngẩng đầu lên: "Cái gì cơ???" Ánh mắt nó bỗng sáng rực khi trông thấy Tiểu Thập Tứ đứng phía sau ta. Giọng nói hớn hở: "Thập Tứ di di tới rồi! Mau, theo ta đi chui thử cái động mới phụ thân vừa đào!" Tiểu Thập Tứ vỗ tay tán thưởng: "Được đó!" Ta cảm thấy đầu mình lại bắt đầu đau nhức. Cắn răng nhắm mắt lại, lạnh giọng quát: "Trên đời có vị tiền phu nào ba ngày hai bận cứ chạy tới phủ tiền thê như ngươi không?" Cố Hành xoa cằm, suy nghĩ một hồi: "Hình như... không có." Ta còn tưởng hắn cuối cùng cũng biết tự xét lại bản thân. Ai ngờ lại nghe hắn nói tiếp: "Vậy chẳng phải ta lại là đệ nhất nhân trong kinh thành rồi sao?!" Ta: "..."   8. Yến thưởng hoa được tổ chức ngay trước thềm năm mới. Nói trắng ra, chẳng qua chỉ là một buổi tiệc xem mắt, tạo cơ hội gặp gỡ cho nam nữ chưa thành hôn trong các gia tộc thế gia. Ta kéo Tiểu Thập Tứ đi cùng, từ xa chỉ tay về phía khu vực dành cho nam khách: "Thập Tứ nhìn xem, có ai vừa mắt thì nói với tỷ tỷ." Tiểu Thập Tứ nghiêng đầu, ánh mắt mơ hồ: "Vừa mắt là gì? Có ăn được không?" Nhắc tới ăn, nàng rõ ràng trở nên phấn khởi hơn hẳn. Ta cố gắng giải thích một cách dễ hiểu nhất: "Vừa mắt tức là lúc nào cũng muốn ở bên người đó, ngay cả ăn cơm ngủ nghỉ cũng không muốn rời xa." Tiểu Thập Tứ vẻ mặt ngộ ra, gật đầu lia lịa: "Muội hiểu rồi!" Ta đỡ trán, trong lòng không biết nàng thực sự hiểu hay chỉ vờ hiểu. Đúng lúc ấy, có hạ nhân tới báo: tiểu thư phủ thừa tướng bất ngờ phát bệnh, ta vội vã dặn dò vài câu, rồi lập tức chạy đi thăm hỏi. Nào ngờ lúc ta trở về, đã không thấy Tiểu Thập Tứ đâu. Tiểu Thập Tứ vốn ngốc nghếch, lại bị đám tiểu thư thế gia trong kinh thành coi thường, ta sợ nàng bị người bắt nạt, liền cuống cuồng tìm kiếm khắp nơi. Cuối cùng, ta tìm thấy nàng trong rừng mai phía sau. Chỉ thấy Tiểu Thập Tứ, hiếm khi đỏ mặt thẹn thùng, đứng trước một nam tử. Nam tử đó quay lưng về phía ta, vóc người cao ráo tuấn tú, trông có phần quen mắt. Ta lục lọi trong trí nhớ, thử cất tiếng gọi: "Hứa công tử?" Tiểu Thập Tứ nghe thấy giọng ta, lập tức mừng rỡ nhào tới lắc tay ta, chỉ vào Hứa Dự vừa mới quay người lại. Giọng lanh lảnh vang vọng cả rừng mai: "Tỷ tỷ, muội thích hắn! Muội muốn cùng hắn... ngủ chung!" Hỏng rồi! Ta vội vã bịt miệng nàng, ngượng ngùng xin lỗi Hứa Dự. Hứa Dự lúng túng hành lễ, động tác cứng đờ: "Không... không sao." Vậy phải làm thế nào đây? Năm xưa, ta từng cứu Hứa Dự một mạng bên ngoài hoàng cung. Khi từ biệt, hắn từng cúi người ôm quyền với ta, trịnh trọng thề: "Ngày sau nếu có chỗ cần dùng đến tại hạ, nhất định kết cỏ ngậm vành báo đáp." Nhưng giờ nếu Hứa Dự không có ý với Tiểu Thập Tứ, hoặc thậm chí chán ghét nàng, ta cũng không thể mượn cớ ân tình mà ép buộc. Ta dò hỏi, thăm dò tâm ý Hứa Dự. Nghe xong, Hứa Dự khẽ cười: "Thập Tứ công chúa hồn nhiên ngây ngô, chẳng qua tâm tính vẫn như hài đồng, e là chưa phân rõ tình cảm nam nữ." Ta cũng nghĩ như vậy. Nghĩ tới nhà họ Hứa vốn là thế gia y học, tổ truyền nhiều đời hành nghề y. Chi bằng lấy danh nghĩa chữa bệnh, để Tiểu Thập Tứ ở lại bên cạnh Hứa Dự một thời gian. Một là, may ra có thể trị khỏi chứng ngốc nghếch của nàng. Hai là, cũng có thể dần dà bồi dưỡng tình cảm. May mắn thay, Hứa Dự đồng ý. Giải quyết xong một việc lớn trong lòng, tâm trạng ta cũng nhẹ nhõm hẳn. Ngay cả lúc về phủ trông thấy Cố Hành, ta cũng không còn tức giận như trước nữa.