3. Ta mời đại phu đến xem bệnh cho Diệp Bắc Hòa. Đại phu nói, vết máu trên người hắn kỳ thực không phải của hắn, chỉ là do tinh thần quá mức căng thẳng, thân thể mệt mỏi đến kiệt quệ mà ra. Thế nên hắn ngủ liền hai ngày hai đêm, không hề tỉnh lại. Ta bèn dọn cả bàn cơm đến sát bên giường hắn, vừa ăn vừa ngắm gương mặt ấy. Có vẻ ta mập lên không ít – vì ăn ngon miệng hơn hẳn. Mùa hạ, mưa đến bất chợt, khí lạnh trong nhà cũng theo đó mà dâng lên. Trán Diệp Bắc Hòa rịn đầy mồ hôi lạnh, chân cũng vô thức co lại. Ta vội vàng lấy chăn và lò sưởi nhỏ đã chuẩn bị sẵn, cẩn thận đắp cho hắn. Đại phu từng nói chân hắn từng bị thương rất nặng, mỗi khi mưa dầm trời âm là sẽ đau tái phát. Ta nghĩ, chuẩn bị kỹ vẫn hơn — nên đã sớm sắm vài món chống lạnh để hắn dùng lúc cần. Lông mày hắn cong cong như nét vẽ, khi cau mày trông lại càng nhu hòa, có vẻ thư sinh nho nhã đặc biệt. Ta vừa ăn xong bát cháo, đang định lau miệng thì quay đầu lại đã thấy hắn mở mắt. Hơn nữa, cháo bên cạnh cũng bị ăn sạch không còn giọt. Ta lập tức vui như mở cờ, ôm lấy giỏ trúc, lôi ra tất cả những món mình mới mua mấy ngày qua, chất đầy vào trong phòng hắn. Đồ chất chật cả một góc nhà, đến mức Diệp Bắc Hòa suýt không có chỗ đặt chân. Ta chỉ vào từng món, hào hứng như đứa trẻ khoe đồ chơi: “Đại phu bảo ngươi gặp trời âm thì sợ lạnh, ta đã mua vài túi giữ nhiệt. Chỉ cần đổ nước nóng vào là dùng được.” “Trời hè dễ bị say nắng, quạt tay dùng lâu cũng mệt. Ta còn nhờ thợ mộc làm cái quạt không cần lắc tay, nhưng nhớ là đừng để quạt thốc thẳng vào đầu đấy.” “Y phục cũ của ngươi ta đã giặt rồi, đây là mấy bộ mới ta mua thêm, thay đổi luân phiên mà mặc cho tiện.” Ta vừa sắp xếp vừa luyên thuyên không ngừng, miệng nói, tay làm, hết lấy áo lại xếp khăn. Diệp Bắc Hòa chẳng những không thấy phiền, ngược lại còn chăm chú nhìn ta, liên tục gật đầu, nụ cười nơi khóe môi nhẹ như gió xuân, dịu như ánh nắng. Nếu là Trác Tư Niên, hắn sẽ lạnh nhạt phẩy tay: “Ồn quá. Mấy chuyện nhỏ như vậy, tự ngươi làm chẳng phải xong rồi sao?” Còn nếu ta định giải thích, cũng chỉ bị hắn gắt lên: “Đừng lấy mấy chuyện tầm thường này ra làm phiền ta! Lúc ta đọc sách mà bị quấy rầy là mất cả hứng!” Nhưng hắn lại chẳng ngại bày tỏ với Ngân Tư cô nương chuyện hôm sau muốn đi đâu dạo chơi, ngắm cảnh, làm thơ. Ta cúi đầu nhìn Diệp Bắc Hòa đang ngồi tỉ mẩn xem từng món đồ, tay sờ, mắt ngó, như thể đây là lần đầu hắn thấy những thứ đơn giản mà thiết thực thế này. Lòng ta bất giác vui như Tết. “Ngày mai ta phải ra ngoài nhập hàng. Nếu được… ngươi có thể giúp ta tính sổ không? Ta về chỉ cần ghi lại, đỡ mất thời gian.” “Được chứ.” Hắn trả lời ngay, không hề do dự, mà ánh mắt cũng chẳng nửa phần ngập ngừng. Chỉ một chữ “được”, mà khiến ta chợt ngẩn người, có chút hoài nghi phải chăng mình đang nằm mơ. Bởi vì, từng ấy năm, mọi việc ta đều phải làm đến tận khuya. Chỉ có một mình, xoay quanh tính toán – thu chi – nhập sổ. Trác Tư Niên chưa từng chịu giúp ta, còn chê ta “toàn mùi tiền,” làm bẩn tâm hồn đọc sách của hắn. Năm ngoái, hắn có kỳ thi nhỏ cuối năm. Ta gom góp hết những gì có thể bán, chỉ để mua tập đề cũ cho hắn luyện. Vậy mà, trên đường, ta nhìn thấy hai đứa trẻ ăn mày đang lom khom lượm từng mẩu rau rơi rớt bên chợ, không cần xem sạch bẩn thế nào, cứ thế nhét vào miệng. Cậu bé lớn hơn tầm năm tuổi, ôm chặt miếng thịt bám đầy ruồi bọ vào lòng, mặt mừng rỡ: “Ca ca nhặt được thịt rồi! Muội muội có thịt ăn rồi!” Chỉ một khắc ấy thôi, ta lại chẳng nỡ bước qua. Ta đưa hết số bạc mình mang theo cho đám trẻ ăn mày. Tận đến khi trời sẩm tối, ta mới quay trở về. Vừa bước tới cửa, đã thấy Trác Tư Niên đứng đợi sẵn. Hắn hỏi ngay, giọng gấp gáp: “Đề thi mua được chưa?” Ta cúi đầu, trong lòng áy náy, chỉ khẽ đáp: “Ta… không mua được.” Sắc mặt hắn lập tức lạnh như băng tuyết. “Ngươi có biết kỳ khảo cuối năm quan trọng thế nào không? Ta phải luyện đề năm trước mới mong đậu cao được!” Hắn nhìn ta từ đầu đến chân, ánh mắt khinh khi: “Không ngờ một kẻ lúc nào cũng ám mùi tiền như ngươi, lại biết lấy tiền đi cho người khác!” Giọng điệu như thể ta vừa làm điều gì đó thật ngu xuẩn và ghê tởm. Hắn lại tiếp tục mắng: “Người ta chỉ giả vờ đáng thương trước mặt, ngươi đã vội vàng chạy đi giúp. Ngươi không có đầu óc à?!” Ta không đáp. Từ bé, ta đã sống nhờ vào những tấm lòng tốt nơi thôn xóm. Vì từng được người giúp, nên ta cũng chẳng muốn mang ác ý với đời. Đứa trẻ ăn mày hôm nay, ta từng gặp. Ngày ta bị nhiễm phong hàn, mẹ nó đã nấu cháo chăm sóc cho ta, còn lặng lẽ đem chiếc áo cũ khoác cho ta giữa mùa đông lạnh cắt da. Đầu năm, trận tuyết lớn sập cả mái nhà A Nguyệt nơi đầu thôn. Trong nhà chỉ có một đứa trẻ và một cụ già, khổ sở vô cùng. Ta bèn đem số tiền bán hàng hôm đó cho họ thuê thợ, sửa lại mái che cho khỏi dột nát. Trác Tư Niên nghe xong thì cười nhạt, giọng mỉa mai thấu xương: “Ngươi thật lắm chuyện! Gặp ai cũng muốn cứu, ngươi tưởng mình là tiên nhân hả?” Ta không cãi, chỉ nhẹ giọng đáp: “A Nguyệt từng tặng ta áo ấm, khi ta gần như sắp chết rét.” Hắn nghe vậy thì im lặng một hồi, rồi quay mặt đi, chỉ quẳng lại một câu khô khốc: “Đi mua đề thi ngay đi!” Ta khẽ thở dài, mệt mỏi nằm xuống. Tối đến, ta lại mơ. Trong mộng, có một đám đề thi đuổi theo ta giữa chợ đông người, vừa bay vừa la hét: “Mua ta đi~ Mua ta đi~ Không làm ta, sao đỗ khoa bảng được~” Gần đây ta hay mộng mị, nửa đêm tỉnh giấc mồ hôi ướt đẫm, chỉ vì những cơn ác mộng vô hình khiến tim ta run rẩy. Tối nay trời chuyển nhanh, lúc có gió thì lạnh, lúc không gió lại hầm hập hơi nóng. Ta trằn trọc mãi không ngủ được. Không phải vì mộng mị… mà vì phòng bên cứ kẽo kẹt vang lên không ngừng. Có vẻ Diệp Bắc Hòa ngủ không yên, cứ lăn qua trở lại, khiến giường cũng rên rỉ theo. Ta lo lắng, khẽ bước vào, đưa tay đặt lên trán hắn — không sốt. Ta thở phào nhẹ nhõm. Nhưng còn chưa kịp quay đi, thì giường lại rung lên cót két, và ta bất ngờ bị kéo vào một vòng tay rắn chắc. Cánh tay ôm lấy ta rất mạnh, gắt gao đến mức ta không thở nổi trong khoảnh khắc đầu tiên. Trong ngực hắn là hương thơm dịu nhẹ của xà bông hương bồ kết — à, đúng rồi, chính ta đã giặt áo cho hắn bằng thứ ấy. Không lạ gì, mới ngửi thôi đã cảm thấy quen đến mức tim ta loạn nhịp. Một luồng hơi ấm áp phả nơi vành tai khiến cả người ta co rúm lại — ngứa, lại có phần… nhột nhạt. Giọng hắn nghèn nghẹt, mơ hồ bật ra mấy chữ: “Lạnh… lạnh quá…” Hắn vẫn mặc áo lót, cổ áo rộng để lộ xương quai xanh trắng nõn, theo từng nhịp thở mà phập phồng. Lồng ngực hắn hiện rõ đường nét rắn chắc, cánh tay ôm chặt lấy eo ta, cơ bắp căng cứng như muốn bứt tung. Ta… không nhịn được, nhẹ nhàng bóp thử một cái. Quả nhiên là… mềm cứng thích hợp, đúng là kiểu dáng trí mạng. Thật là… quyến rũ chết người! Hắn không tỉnh lại, chỉ khẽ rên một tiếng, mặt vùi vào cổ ta như chú mèo con bị sốt, giọng khàn khàn thì thầm: “Nóng… nóng quá…” “Giúp ta… làm ơn giúp ta…”   4. “Ta phải giúp ngươi thế nào đây… đại phu giờ này còn chưa mở cửa…” Ta lẩm bẩm, sốt ruột nhìn người trước mặt mồ hôi đầm đìa, gò má đỏ bừng như bị thiêu. Rốt cuộc không nhịn được, ta kéo phăng cổ áo hắn ra xem. Chỉ liếc thoáng một cái, ta liền vội vàng khép lại — cảm thấy hành vi vừa rồi có hơi… không phải. Dù thế, cũng đủ để ta thấy một vùng da thịt chằng chịt vết sẹo, ngang dọc như bản đồ chiến trận, khiến người ta nhìn mà ngực nhói lên. Mỹ nhân trước mắt, thế mà từng chịu qua từng ấy thương tích… Hắn khẽ cau mày, vẻ mặt thống khổ, khiến ta thấy thương không chịu được. Ta vội cầm quạt phe phẩy, quạt mát cho hắn. Hiệu quả thật rõ rệt — Diệp Bắc Hòa yên lại, vẻ mặt cũng dịu đi. Aiz, đúng là một lang quân sợ lạnh cũng sợ nóng. Thế là đêm đó, ta ngồi bên mép giường, cứ lúc thì đắp thêm áo, lúc lại quạt nhè nhẹ. Chẳng dám ngủ, chỉ sợ hắn khó chịu lại co giật. Đến khi trời vừa hửng sáng, gà gáy vang từ xa, ta mới lim dim thiếp đi. Trong giấc mộng mơ hồ, dường như có ai đó rất nhẹ nhàng ôm ta lên giường. Lồng ngực ấm áp, cánh tay cẩn trọng mà vững chãi. Giữa khoảnh khắc ấy, ta nghe ai đó khẽ thở dài, giọng dịu như gió sớm: “Ngốc quá.” Ngốc sao? Ừ, cũng có nhiều người từng nói ta ngốc. Giúp người không nhìn hậu quả, tin người không cần lý do. Nhưng ta thấy thế này cũng tốt mà. Ít ra, mỗi việc ta làm… ta không thẹn với lòng mình. Diệp Bắc Hòa khỏe lại rất nhanh, mới mấy hôm đã xuống sân thử bổ củi. Thấy hắn hăng hái, ta lại vui mừng mua thêm một đống đồ. “Đây là gói thảo dược giúp ngủ ngon, đại phu khuyên đặt bên gối sẽ dễ ngủ hơn đấy…” “Bộ y phục này là do ông chủ hiệu vải gợi ý cho ta, nghe nói mặc thì đông ấm hè mát, ngươi sẽ không còn bị nóng lạnh thất thường nữa.” Diệp Bắc Hòa nhìn ta chăm chú, không chớp mắt. Khóe môi cong lên, nụ cười dịu dàng như trăng rằm tháng tám. “Những thứ nàng tặng rất thực dụng, ta thích lắm.” Ánh mắt ta sáng bừng lên: “Thật sao? Ngươi không thấy nó… thô tục hay quê mùa à?” Hắn nghiêm túc gật đầu: “Không đâu, rất quý giá.” Có lẽ là vì tiết trời tốt, cũng có lẽ vì lòng ta đang ấm. Mà khoảnh khắc ấy, ta bỗng thấy hắn như núi cao vững chãi, như dòng nước êm đềm – vừa kiên cường lại vừa dịu dàng. Ta hít một hơi, gom hết can đảm: “Đại phu nói đầu gối ngươi cần xoa bóp thường xuyên để khí huyết lưu thông. Ta có học vài chiêu cơ bản, ngươi… muốn thử không?” Ánh mắt ta rụt rè, dè dặt như con mèo nhỏ sợ bị dọa. Chỉ e hắn sẽ như Trác Tư Niên năm nào, chỉ vì một cái xoa bóp mà chê ta thô lỗ, không hợp quy củ. Ngày ấy Trác Tư Niên đọc sách mỏi vai, ta học cách xoa bóp rồi muốn giúp hắn thư giãn, Nhưng hắn chỉ cười lạnh: “Cô nương mà đi sờ vai nam nhân thì ra thể thống gì? Có còn biết lễ nghĩa không?” Vậy mà Diệp Bắc Hòa lại ngạc nhiên vui vẻ, duỗi chân ra trước mặt ta như thể sợ ta đổi ý: “Tốt quá! Ta đang không biết phải xoa thế nào cho đỡ tê, nàng dạy ta nhé?” Ta thở phào, trái tim như được xoa dịu. Tay vừa đặt lên đầu gối hắn, ta dùng lực nhấn nhẹ. Cảm giác được lớp cơ bắp săn chắc ẩn sau lớp vải, từng thớ thịt phản ứng với mỗi lần ta miết xuống — trật tự và trầm ổn, như đang nghe một khúc nhạc không lời của thời gian. Ánh nến đong đưa, hai chiếc bóng in trên tường lúc gần lúc xa, như cùng nhau nhảy múa. Thời gian dường như cũng chậm lại, mềm mại như lụa. Bỗng hắn khẽ hỏi, giọng rất khẽ nhưng rót vào tai lại vang tận lòng người: “Từ Quân, trước đây… nàng từng khổ lắm phải không?”