4. Ngày mười lăm tháng Tư, đại lễ xuân săn. Vừa bước vào trường săn, ta đã lén chuồn tới bên cạnh Bùi Ý. “A Ý, túi thơm nàng thêu sao lại còn đẹp hơn của ta thế này!” Ta lật tới lật lui ngắm nghía túi thơm trong tay, không nhịn được thở dài cảm thán. Không hổ là đại nữ chủ, làm gì cũng giỏi đến vậy. “Nàng giữ lấy đi, sau này nhớ tặng cho người trong lòng, hắn nhất định sẽ vui lắm đó.” Túi thơm đẹp như thế, đúng là tiện nghi cho cái tên Tạ Trình Doãn khốn kiếp kia rồi. Ta lưu luyến không nỡ, đưa trả túi thơm lại cho Bùi Ý. Thế nhưng nàng lại không nhận. “Thần muốn tặng cho điện hạ.” Nàng nói khẽ, tai đỏ bừng. Tặng cho ta?! Ta ngơ ra mấy giây. Rồi chợt vỡ lẽ. Ta hiểu rồi. Nhất định là vì nàng biết ơn ta đã dốc lòng truyền thụ! Bùi Ý đã coi ta là tỷ muội tốt rồi! Ta lấy ra hộp bánh hạnh nhân đã chuẩn bị từ trước, thân thiết kéo tay nàng, định đưa làm quà đáp lễ. Không ngờ, từ đằng xa lại vang lên một giọng nói quen thuộc: “Bùi đại nhân, điện hạ thân phận tôn quý, ngươi thân là thần tử, hành động vô lễ như thế, thật chẳng ra thể thống gì.” Tạ Trình Doãn từ góc rẽ bước ra, phía sau còn dẫn theo một đám tùy tùng. Sắc mặt chàng lạnh lùng, không nói nhiều liền kéo ta về phía sau, hạ giọng quát khẽ: “Cho dù điện hạ có bất mãn với thần, cũng không nên cố tình thân cận Bùi Ý. Người này tâm tư sâu kín, không nên lợi dụng hắn để chọc giận thần.” “Bánh hạnh nhân cũng đừng làm nữa, ngọt đến ngấy, ta không thích. Điện hạ chi bằng bớt thời gian làm mấy thứ đó, dành chút để đọc sách thì hơn.” Ngay lúc ấy, những dòng chữ đen hiện lên dày đặc: 【Cạn lời thật sự, tưởng công chúa cải tà quy chính rồi, ai ngờ vẫn chỉ là đầu óc đầy hormone.】 【Bảo sao tự dưng lại tốt với nữ chính như thế. Thì ra là muốn lợi dụng nữ chính để khiến nam chính ghen.】 Thấy mấy lời suy đoán như vậy, Ta bỗng thấy uất ức vô cùng, không nhịn được liền bật thốt: “Ta không có.” “Bánh hạnh nhân là ta làm cho Bùi Ý.” “Ta sớm đã không chọn ngươi làm phò mã nữa rồi.” Thế nhưng, trên mặt Tạ Trình Doãn lại không hề xuất hiện vẻ ngạc nhiên vui mừng như ta dự đoán. Trong đôi mắt vốn luôn sắc bén kia thoáng qua chút cảm xúc phức tạp. Rồi rất nhanh, chàng khẽ nhếch môi, cười lạnh: “Điện hạ là đang đùa giỡn với thần sao?” “Bệ hạ tuần du phương Nam, nửa tháng chưa hồi cung, nào có triệu kiến điện hạ? Nếu thật sự đã đổi người được chọn, sao không công bố với thiên hạ?” “Điện hạ thân là công chúa, cho dù có tùy hứng đến đâu, cũng nên nhớ rằng mình là thể diện của hoàng gia, sao có thể tùy tiện bịa đặt như vậy?” Dứt lời, chàng phi thân lên ngựa, quay người rời đi. Ta định lao tới cãi lại, Nhưng Bùi Ý đã khẽ kéo tay áo ta, dịu dàng nói: “Điện hạ chớ nên vì kẻ không đáng mà buồn bã.” “Bánh hạnh nhân rất ngon.” “Là Tạ tướng quân không hiểu phong tình thôi, nhưng nghĩ cũng phải, thân thế như hắn, tính tình cao ngạo một chút cũng là chuyện thường.” “Chẳng như thần, cô độc không nơi nương tựa, xưa nay chưa từng có ai tặng thần những thứ như vậy.” “Nếu như có thể được điện hạ để mắt, từ bỏ chí hướng cũng có sao?” Nàng khẽ cười, mang chút cay đắng. “Chỉ tiếc, thần thân phận hèn mọn, làm gì dám mơ tưởng.” Mi mắt nàng rũ xuống, ánh mắt âm u. Tựa như chỉ cần một cơn gió, cũng đủ thổi tan bóng dáng ấy giữa cõi trần. Phải rồi… Bùi Ý, một nữ tử không cha không mẹ, Dựa vào học hành và tài năng, từng bước thi đỗ, đến được vị trí này vốn đã là kỳ tích. Tuy đỗ Thám hoa, nhưng đám thế gia công tử vẫn coi thường nàng. Giờ vì thân phận của ta, mà cả việc kết thân với ta cũng bị cho là vọng tưởng xa vời. Ta đỏ hoe mắt vì xót xa. “Bùi Ý, thật ra… ta đã chọn nàng làm phò mã rồi. Nàng cứ yên tâm, ta nhất định sẽ giúp nàng.” “Ta thề, những điều nàng mong muốn… ta đều sẽ khiến nó thành sự thật.” Bùi Ý sững lại một thoáng, trong mắt ánh lên tia sáng khẽ lướt qua. Nàng như không dám tin, giọng run nhẹ: “Điện hạ kim khẩu ngọc ngôn, một lời đã hứa, vĩnh bất phản hồi.” Ta gật đầu thật mạnh. 5. Sắp đến giờ hoàng hôn, vốn dĩ ta định tìm cớ rời khỏi trường săn sớm một chút. Thế mà mấy dòng chữ đen lại một lần nữa hiện lên: 【Sao nam chính lại mặt mày khó coi cả ngày sau khi thấy công chúa thân thiết với Bùi Ý vậy?】 【Trời sập rồi, chẳng lẽ nam chính thực sự có chút thích công chúa?】 【Đừng vội, chính là ở lần săn xuân này, sẽ có thích khách xuất hiện. Nữ chính và nam chính cùng rơi xuống vực, trọng thương thập tử nhất sinh.】 【Lúc Tạ tướng quân bôi thuốc cho nữ chính, sẽ phát hiện nàng là nữ tử, rồi lập tức động tâm say đắm.】 Tim ta giật thót, vội gọi ám vệ, Cấp tốc giục ngựa phi vào rừng sâu tìm Bùi Ý. Thấy ta hành động như vậy, đám chữ đen tỏ ra hết sức bất mãn: 【Lại nữa, cái đầu óc ám ảnh tình yêu kia lại đi tìm Tạ Trình Doãn rồi? Xúi quẩy quá đi.】 【Đây là phân đoạn cao trào tình cảm, nhiệt độ cảm xúc tăng nhanh nhất, công chúa làm ơn đừng phá đám được không?】 【Dù gì cũng là công chúa, đừng tự hạ thấp giá trị mình như vậy chứ!】 Nhưng lần này, ta không nghe. Ta đã nghĩ thông rồi. Bùi Ý là tỷ muội tốt của ta. Ta tuyệt đối không để nàng vì một tên máu lạnh vô tình như Tạ Trình Doãn mà phải liều cả tính mạng để “bồi dưỡng tình cảm”. Ta hậm hực quất roi ngựa. Đàn ông thôi mà. Cùng lắm thì sau này ta nuôi thêm vài tiểu quan rồi phân cho nàng chọn lấy một người. Đường núi gập ghềnh hiểm trở, chẳng bao lâu, ngựa không thể đi tiếp. Ta phải dùng chính đôi chân mình, loạng choạng trèo tới tận vách núi. Cuối cùng cũng tìm thấy Bùi Ý, khi ấy nàng đang bị thương bất tỉnh. Bên cạnh là Tạ Trình Doãn, đang định xé áo nàng ra để xem vết thương. Thấy ta, chàng sững lại một thoáng, ánh mắt thoáng biến đổi. “…Sao nàng lại tới đây, còn để bản thân thành ra thế này.” Lúc đó ta mới sực nhớ, toàn thân mình dính đầy cỏ rối, Cánh tay còn bị cành cây cào trầy, máu thấm đỏ cả ống tay áo. Từ khi mười bảy tuổi đến nay, chưa bao giờ ta chật vật thảm hại đến thế. Tạ Trình Doãn khẽ nuốt nước bọt, giọng khàn khàn, nặng nề: “Điện hạ xưa nay cao ngạo, ta chưa từng nghĩ, nàng sẽ vì ta mà mạo hiểm như vậy.” “Ngày mai, ta sẽ lên đường trở lại Bắc Cương.” “Điện hạ đối với ta sâu nặng đến thế, ta… xin lỗi. Chuyện thành thân, ta đồng ý suy nghĩ lại. Xin điện hạ đợi ta trở về rồi hãy bàn tiếp.” Đám chữ đen dường như phát cuồng: 【Khôngggg! Nhớ kỹ ngươi là nam nhân của đại nữ chủ đấy! Cái tên ‘vợ hiền trợ chồng’ kia đang làm gì thế hả?!】 【Tất cả là tại công chúa phá hỏng chuyện tốt của Bùi Ý!】 【Chỉ mình ta cảm thấy công chúa thật lòng muốn thành thân với nữ chính thôi sao… chẳng lẽ là… cong à? Khiếp quá.】 Ta không đọc kỹ. Cũng lười phí lời với Tạ Trình Doãn. Ta ra lệnh cho người đưa Bùi Ý về trước, còn mình thì xoay người bỏ đi. Chỉ là… Sao lúc dìu Bùi Ý, ta lại thấy nàng… nặng hơn bình thường? Và nữa… Trước ngực nàng sao lại cứng ngắc thế kia? 6. Tạ Trình Doãn không lừa ta. Bọn Di nhân mưu đồ ám sát bất thành, liên tục kéo binh khiêu chiến. Chàng lập tức xuyên đêm hồi quân về Bắc Cương, nhất thời không thể trở lại. Mà ta — Tất nhiên cũng không hề thay đổi lựa chọn của mình. Đêm thành thân. Ngọn đèn cung điện rọi sáng từng bước chân, mười dặm hồng trang nhuộm đỏ nửa thành. Chiếc loan kiệu phượng hoàng dừng lại trước phủ công chúa. Ta cười đến nỗi chẳng thấy cả mắt đâu. Bởi vì ta biết — cốt truyện đã được thay đổi rồi. Bùi Ý sẽ không còn bị ném vào ngục, không bị hành hình tra tấn. Sẽ không còn chịu cảnh thân xác tàn phế, đoản mệnh vì mang bệnh. Ta khoác tay Bùi Ý, cạn chén hợp cẩn hết ly này đến ly khác. Chẳng bao lâu đã hơi say, mặt đỏ bừng như gấc. Ta đập đập vai nàng, chẳng kiêng dè nữa mà buột miệng thổ lộ tâm can: “A Ý à, ta thật sự rất khâm phục nữ tử như nàng, ôm chí thiên hạ, dũng cảm mưu lược, chẳng kém gì nam nhân.” “Lại chưa bao giờ chê ta ngang ngược, tính tình vừa tốt lại vừa thông minh, ta rất thích nàng.” “Họ nói đúng đó, cùng là nữ nhi, vốn nên giúp đỡ lẫn nhau. Nàng cứ yên tâm, ta nhất định sẽ giúp nàng trở thành nữ tể tướng đầu tiên của thiên hạ!” “Phải cho bọn họ thấy, nữ tử bọn ta cũng có thể bước lên triều đình làm quan!” Nhưng ta không ngờ — Nụ cười trên môi Bùi Ý bỗng khựng lại. Tay nàng đang cởi thắt lưng cũng khẽ ngừng. Nến đỏ chập chờn lay động. Gương mặt kinh diễm kia lộ ra vẻ u tối khó đoán. Hồi lâu sau, nàng mới mở miệng, giọng điệu như thể trộn lẫn giữa ngỡ ngàng, bất lực, và một thứ cảm xúc không thể gọi tên: “…Là ai nói với điện hạ… rằng thần là nữ tử?”