4. Cúp máy xong, tôi lập tức gửi đoạn ghi âm cuộc gọi vừa rồi với Linh Vũ Vi cho Tống Nhu. Lấy gậy ông đập lưng ông — cái trò chụp màn hình gửi người khác, chẳng phải cũng là tôi học từ cô ta sao? “Nhu này, tớ nghĩ Vũ Vi có vẻ đang hiểu nhầm cậu.”“Hai người có muốn ngồi xuống nói chuyện rõ ràng một lần không?” Chưa đầy nửa phút sau, Tống Nhu nghe xong đoạn ghi âm liền nổi giận ngay tại chỗ. “Linh Vũ Vi bị ngốc à?”“Tớ mà thèm để mắt tới Phương Hằng? Một thằng tặng vòng giả còn tự tin thì có gì đáng để nhìn thêm lần thứ hai?”“Tớ tốt bụng cảnh báo cô ta, vậy mà còn dám dựng chuyện nói xấu tớ thế này?” Tôi tỏ ra an ủi, nhưng thực ra đang khéo léo đổ thêm dầu vào lửa. “Chắc là do Vũ Vi yêu Phương Hằng quá thôi…”“Có lẽ trong mắt cô ấy, ai cũng là tình địch. Đến tớ giờ cũng chẳng dám nói chuyện nhiều với cô ấy nữa.” Qua màn hình, tôi như cảm nhận được tiếng cười khẩy lạnh lùng của Tống Nhu: “Yêu hay không yêu thì tớ không quan tâm, nhưng bị oan thế này thì không thể nuốt trôi được.” Từ sau khi tốt nghiệp, Linh Vũ Vi vào làm ở công ty nhà Tống Nhu. Nhờ có bạn cùng phòng nâng đỡ, cô ta bước đâu xuôi đấy, được việc như cá gặp nước. Bây giờ dám chọc giận Tống Nhu? Tôi thật muốn xem cô ta sẽ toan tính ra sao. Hôm sau, tôi cùng Tống Nhu tới công ty nơi Vũ Vi làm việc. Bề ngoài thì nói là đến giảng hòa, nhưng thực ra tôi chỉ muốn đứng xem kịch hay. Vừa thấy tôi đi cùng Tống Nhu bước vào, ánh mắt Linh Vũ Vi thoáng run, còn Tống Nhu thì mặt lạnh như băng, không thèm nhìn cô ta lấy một cái.. Linh Vũ Vi vừa nhìn thấy cảnh này, đôi mắt lập tức ngấn lệ, sắp khóc đến nơi. Gương mặt cô ta trông chẳng khác gì đóa dành dành trắng ngần sắp bị giông gió dập nát. "Nhu Nhu, cậu sao vậy?" Trước ánh mắt chất vấn lạnh lùng của Tống Nhu, Linh Vũ Vi khẽ liếc nhìn tôi, ánh mắt vừa oan ức vừa tủi thân: "Kiều Kiều, có khi nào cậu nghe nhầm rồi không? Tớ đâu có ý trách Nhu Nhu.""Tớ và Phương Hằng cũng nói chuyện rõ ràng rồi. Anh ấy bảo tất cả chỉ là hiểu lầm, giữa anh ấy và Nhu Nhu không có gì cả."" Kiều Kiều, cậu còn chưa rõ đầu đuôi câu chuyện, sao lại tự ý đi tìm Nhu Nhu? Nhỡ đâu chỉ là hiểu lầm giữa bọn tớ, cậu bảo tớ phải làm sao? Mình chẳng phải bạn thân nhất của nhau à?" Nếu tôi không ghi âm từ trước, có khi lần này tôi lại bị cô ta lật lọng, đổ hết tội lên đầu. May mà tôi đã sống lại một đời, sớm biết đề phòng mấy chiêu giả ngây thơ đẩy trách nhiệm của cô ta. Tôi cố tình làm ra vẻ bị tổn thương, nhìn cô ta đầy kinh ngạc: "Vũ Vi, sao cậu có thể nói vậy với tớ?" Ngay lúc đó, Tống Nhu — người đã nghe toàn bộ đoạn ghi âm — không còn kiên nhẫn với màn "tôi vô tội" của cô ta nữa. Cô ấy lạnh mặt, giơ tay tát thẳng vào má Linh Vũ Vi một cái, giọng đầy mỉa mai: "Lần đầu tiên tôi mới biết, miệng cậu nói dối trơn tru đến mức không chớp mắt như vậy đấy.""Nếu tôi không nghe tận tai đoạn ghi âm, có khi cũng bị cậu lừa thật rồi." Linh Vũ Vi mở to mắt, ôm má, nước mắt lã chã rơi xuống: "Ghi âm gì chứ… Nhu Nhu, cậu hiểu lầm tớ rồi…" 5. Tống Nhu không nói không rằng, trở tay tát thêm cho Linh Vũ Vi một cái nữa. Tiếng tát vang dội khiến cả văn phòng phải ngoái nhìn. Dù trước giờ Vũ Vi có được lòng đồng nghiệp thế nào đi nữa, cũng chẳng ai dám lên tiếng bênh vực cô ta. Dù sao thì, chẳng ai muốn vì cô mà đắc tội với con gái sếp. Hai cái tát trời giáng khiến đầu óc Vũ Vi choáng váng, nhưng cô ta không trách Tống Nhu, mà lại trừng mắt nhìn tôi một cái sắc như dao. Khuôn mặt đượm buồn của cô ta trông như thể tôi mới là người phụ lòng bạn thân vậy. Tôi kéo nhẹ tay Tống Nhu, dịu giọng khuyên can: “Nhu Nhu, hai người là bạn cùng phòng nhiều năm, cậu còn không hiểu cô ấy thì ai hiểu?”“Đừng đánh nhau nữa. Dù Vũ Vi có hiểu lầm cậu thật thì chuyện này cũng có thể nói rõ mà.”“Tớ tới đây cũng chỉ sợ hai người mất kiểm soát, làm rạn nứt một tình bạn đáng quý thôi.” Tôi vừa nhỏ nhẹ hòa giải, vừa lén đổ thêm dầu vào lửa — đúng bài của Vũ Vi kiếp trước, giờ tôi dùng lại mà cô ta chẳng hề nhận ra. Mặt Vũ Vi bắt đầu sưng lên, nhưng cô ta không dám phản bác, càng không dám nhìn thẳng vào mắt Tống Nhu. Chỉ tiếc, Tống Nhu không phải là tôi của kiếp trước — yếu ớt và nhẫn nhịn. Tát cho hả giận xong, cô ấy lập tức tìm quản lý, yêu cầu thanh toán lương cho Linh Vũ Vi. “Cái công ty nhỏ này không chứa nổi tượng Phật lớn như cô đâu.”“Linh Vũ Vi, từ đâu tới thì về lại chỗ đó đi.” Vũ Vi òa khóc, kéo tay Tống Nhu vừa nức nở vừa nói lời xin lỗi, nhưng quanh co một hồi cũng chẳng nói rõ được điều gì. Rốt cuộc, cô ta quay sang trách móc tôi. “Kiều Kiều, cậu nói giúp tớ một câu đi… Tớ không có ý như vậy mà…” Tôi vô tội nhún vai: “Vũ Vi, tớ thật sự sợ cậu với Tống Nhu hiểu lầm nhau nên mới gửi đoạn ghi âm cuộc gọi cho cô ấy nghe.”“Xin lỗi cậu nha, cậu không giận tớ chứ? Tớ cũng chỉ vì lo cho cậu thôi.” Linh Vũ Vi hất tay tôi ra, ánh mắt tức giận: “Cậu cố tình đúng không?” Tôi tỏ ra bàng hoàng: “Sao cậu lại nghĩ tớ như vậy?”“Cậu không phải cũng hay gửi tin nhắn của tụi mình cho người khác xem à? Tớ chỉ học theo cậu thôi mà.” Linh Vũ Vi nghẹn họng, không nói được gì, chỉ đứng im. Một lát sau, bị Tống Nhu gọi bảo vệ đưa ra khỏi công ty. Nhìn cô ta nước mắt ngắn dài lúc rời đi, tôi lạnh nhạt cười thầm. Đúng là lần này khóc còn dữ hơn cả lúc tôi bị giết. … Sau khi Linh Vũ Vi đi, Tống Nhu rủ tôi đi ăn. “Cậu với Vũ Vi trước giờ cũng có mâu thuẫn gì à?” Tôi không giấu diếm, gật đầu: “Đúng là có chút chuyện. Nhưng tớ không lợi dụng cậu đâu, tớ chỉ muốn nhắc cậu — tránh xa những kiểu bạn bè kiểu như cô ta.” Tống Nhu cười nhạt: “Cậu yên tâm, tớ không phải kiểu người không phân rõ trắng đen.” Rồi cô ấy nhìn ra cửa, khinh bỉ: “Không ngờ Linh Vũ Vi lại làm tớ mở mang tầm mắt như vậy đấy.”“Tớ giúp cô ta bao nhiêu việc, thậm chí còn để cô ta ở nhà mình miễn phí, vậy mà chỉ vì một gã đàn ông, cô ta nghi ngờ tớ?”“Cái đầu cô ta làm bằng gì vậy? Não mà trơn đến mức ruồi đậu còn trượt.” Tôi và Tống Nhu nhìn nhau, thở dài một tiếng: “Yêu mù quáng thì bó tay thật.” 6. Rời khỏi công ty của Tống Nhu, tôi cũng không còn quan tâm đến tình hình của Linh Vũ Vi nữa. Có lẽ vì được sống lại một lần, tôi bất ngờ được thăng chức sớm hơn kiếp trước. Mà cũng có thể là do tôi đã cắt đứt với Vũ Vi — rời xa kiểu người như cô ta, vận khí tự nhiên cũng tốt hơn. Cả nhóm hối tôi mời cơm ăn mừng. Tôi cũng rảnh, liền đặt chỗ ở một nhà hàng món truyền thống thuộc chuỗi của Tống Nhu, coi như góp phần giúp cô ấy tăng doanh thu. Trong bữa ăn, thực tập sinh mới vào nhóm nhìn tôi chăm chú một lúc, bỗng thốt lên: “Chị Nam Kiều dạo này nhìn khí chất thật sự luôn á!” Mấy người còn lại cũng ríu rít hùa theo: “Đúng rồi đó! Chị yêu ai rồi đúng không? Nhìn chị phát sáng luôn á!” Tôi bật cười, lắc đầu. Không phải đang yêu ai đâu, chỉ là cuối cùng tôi cũng cai được “bệnh bạn thân” thôi. Thật đấy, rời xa kiểu bạn bè độc hại cũng như rời xa tra nam vậy — tinh thần sẽ tự động rạng rỡ trở lại. Trước đây, tôi luôn xem chuyện của Vũ Vi là chuyện của mình. Cô ta cứ gặp chuyện gì là lại kể lể, than khổ than mệt. Tôi nghe nhiều đến mức mặt mày cũng u ám theo. Giờ nghĩ lại chỉ muốn tự vả. Từ bé đến lớn, tôi cứ như cái súng trong tay cô ta, cô ta chỉ đâu, tôi nhắm đó. Lúc còn đi học, ba hôm hai bữa cô ta lại khóc lóc vì bị bạn bè bắt nạt. Tôi cứ thế đứng ra bênh, cuối cùng người bị ghét lại là tôi. Năm lớp 12, tôi còn vì cô ta mà cãi nhau tay đôi với bạn cùng lớp, suýt nữa lao vào đánh nhau. Hôm đó, cô giáo chủ nhiệm bụng bầu vượt mặt, đứng ngay trong văn phòng mắng tôi một trận ra trò: “Nam Kiều ơi là Nam Kiều, bao giờ con mới chịu khôn ra cho cô đỡ nhức đầu?”“Người ta bật lửa là con đốt pháo, cái đầu của con để làm gì vậy hả?” Cô mắng thì mắng, tôi lúc đó vẫn không hiểu gì. Giờ ngẫm lại, mới thấy mình đúng là con rối trong tay Vũ Vi. Tôi từng chê cô ta là “não yêu mù quáng”, nhưng suy cho cùng, tôi cũng đâu hơn gì — chỉ khác là tôi u mê vì… “tình bạn”. Đang ăn được nửa bữa, tôi ra ngoài đi vệ sinh thì bị ai đó gọi lại trong hành lang nhà hàng. “Nam Kiều?” Tôi quay đầu lại, thấy một người đàn ông trông vừa quen vừa lạ đang nhìn tôi đầy kinh ngạc. Anh ta nhìn tôi một lúc rồi ánh mắt sáng rực lên, rõ ràng là nhận ra: “Trời ơi, bao nhiêu năm không gặp. Cậu về nước rồi à?” Tôi ngẩn ra một chút, rồi mới nhận ra đó là Giang Duệ — bạn học hồi cấp ba. “Về nước?” Tôi cau mày: “Tớ có đi đâu đâu mà về?” Giang Duệ cũng ngơ ngác: “Ơ… chẳng phải cậu đi du học ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba à?” “Tớ chưa từng đi du học.” “Gì cơ?” “Chuyện đó là Linh Vũ Vi nói với tụi mình mà. Hôm liên hoan chia tay lớp, cậu không đến, cô ta bảo cậu đã bay rồi.” Tôi chết sững. Tôi hoàn toàn không biết gì về chuyện này. Giang Duệ mím môi, lại hỏi tiếp: “Vậy… cậu cũng chưa lấy chồng đúng không?” Tôi nhướng mày: “Cái này cũng là do Vũ Vi nói à?” Anh ta gật đầu: “Ừ, cô ấy bảo cậu lấy chồng nước ngoài, định cư luôn rồi.” Nói xong anh ấy như sực nhớ ra điều gì, đập nhẹ vào trán: “À đúng rồi, hôm nay bọn tớ có buổi họp lớp ở đây luôn. Cậu có muốn ghé qua không? Lâu lắm rồi cả đám không gặp cậu mà.” Tôi khẽ cười, lạnh nhạt: “Tất nhiên là muốn rồi. Cậu bạn cũ nào mà chẳng đáng gặp lại.” “Vũ Vi hôm nay có tới không?” Giang Duệ chẳng mảy may nghi ngờ gì: “Có chứ, còn dẫn theo bạn trai nữa cơ.” Tôi bật cười trong lòng. Thảo nào ở kiếp trước, vừa tốt nghiệp là tôi mất liên lạc với cả lớp. Hồi đó điện thoại tôi bị hỏng, nhiều thông tin đều do Linh Vũ Vi báo lại. Hóa ra, trong khoảng thời gian tôi chẳng hề hay biết gì, cô ta đã tự biên tự diễn một câu chuyện về tôi rồi phát tán đi khắp nơi.