3. Ba của Dung Lâm – lão gia nhà họ Dung – từng mắc chứng biếng ăn nặng, trước kia chỉ sống nhờ truyền dịch. Từ khi mẹ tôi đến, ông cụ bắt đầu ăn lại được nhờ các món bà nấu. Dung Lâm từng đau đầu, mất ngủ triền miên, tình trạng tâm lý nghiêm trọng. Khó khăn lắm mới gặp được định mệnh đời mình – phu nhân Dung, nhưng vì không chịu nổi tính chiếm hữu của anh ta nên hai người cứ yêu rồi lại cãi, yêu rồi lại tổn thương. Sau khi mẹ tôi đến, bà giúp anh ta chữa khỏi chứng mất ngủ nhờ xoa bóp bấm huyệt, còn khéo léo dẫn dắt hai người biết yêu lành mạnh, cuối cùng nên đôi. Từ đó nhà họ Dung thăng tiến như diều gặp gió, thế lực kinh doanh mở rộng gấp bốn lần, xây dựng nên đế chế thương nghiệp không ai dám nghi ngờ. Hồi nhỏ, con trai của họ – Dung Chí Thành – từng bị bắt cóc. Mẹ tôi khi đó đang đến đón cậu ta tan học, tận mắt chứng kiến và liều chết lao lên cứu cậu ấy thoát nạn. Kể từ đó, mẹ tôi nổi tiếng trong giới hào môn thượng lưu. Các gia tộc tranh nhau giành giật, mời chào bà bằng đủ loại lời hứa đường mật: lương hàng triệu, bao ăn ở, con cái học hành chu đáo. Phu nhân Dung sợ mẹ tôi bị cướp mất, liền lập tức đề nghị mức lương năm trăm vạn mỗi năm cho bà. Đích thân bổ nhiệm mẹ làm quản gia, cả nhà đều phải nghe lời bà. Cứ như vậy, tôi mơ mơ màng màng sống một cuộc đời còn giống thiên kim hơn cả hồi ở nhà họ Diệp. Mỗi sáng tỉnh dậy trên chiếc giường rộng năm mét, sau đó nhìn mẹ tôi thong dong điều khiển người giúp việc lo liệu tất cả mọi việc. Không còn các lớp học thêm vô tận, không phải tiếp khách ở những bữa tiệc xã giao ghê tởm, không cần dè chừng từng lời nói sợ bị đem ra xử phạt. Thậm chí chỉ cần tôi định phụ tưới hoa thôi, phu nhân Dung đã ngăn lại ngay. “Thanh Lan à, con là khách mà, sao có thể làm việc chứ? Nếu thấy buồn thì đi dạo phố với dì nhé?” Thế là tôi lại có thêm một tủ đầy quần áo hàng thiết kế riêng, cùng một ngăn kéo đầy trang sức. Tôi từ chối thì bà lại rơm rớm nước mắt hỏi có phải tôi không thích bà không. Cuộc sống như tiên thế này, sao Diệp Thi Hàn còn muốn quay về nhà họ Diệp bằng mọi cách chứ? Nghe tôi thắc mắc, Tần Yến Phương – mẹ tôi – vốn luôn mạnh mẽ, vậy mà lại trở nên ấp a ấp úng. “Chắc mẹ khiến nó mất mặt rồi.” Nhớ lại những lời Diệp Thi Hàn từng nói hôm đó, tôi lập tức hiểu ra. Lòng chợt nhói lên, tôi ôm chặt lấy bà. “Đừng buồn mẹ ơi, sau này con sẽ luôn ở bên mẹ.” “Tuần sau trường tổ chức họp phụ huynh, mẹ nhất định phải đến nhé!” Mắt Tần Yến Phương đỏ hoe, lúng túng nói: “Mẹ đến sẽ làm con mất mặt, thôi để phu nhân đi thay mẹ nhé…” Tôi nắm lấy hai tay bà, nghiêm túc nói: “Con không thấy mất mặt gì cả. Con rất tự hào vì có người mẹ giỏi giang như mẹ.” Cuối cùng, bà không kìm được nữa, ôm chầm lấy tôi bật khóc. Từ lời những người giúp việc khác, tôi biết được trước kia Diệp Thi Hàn đã đối xử với mẹ tôi thế nào. 4. Từ nhỏ, cô ta đã được đối xử chẳng khác gì Dung Chí Thành, học cùng trường quý tộc. Nhưng tính tình lại ngày càng kỳ lạ, không dám xuất hiện trước mặt ông bà chủ, nói rằng họ coi thường mình. Lúc ở riêng thì suốt ngày than phiền chuyện Tần Yến Phương chỉ là một người giúp việc, khiến cô ta xấu hổ. Không bao giờ để mẹ tôi đi cùng ra ngoài, sợ người khác biết được thân phận thật. Nghe thêm vài lời cũng tức giận. Thậm chí vì đua đòi với bạn bè, cô ta còn lấy luôn tiền lương của mẹ tôi để mua đồ xa xỉ. Ngay khi biết chuyện năm xưa bị tráo đổi, cô ta lập tức quay về làm loạn một trận, khóc lóc kể khổ rồi bỏ mặc mẹ tôi đang lên cơn hen suyễn mà chạy đi. May mà hôm đó phu nhân Dung về đúng lúc, kịp thời cứu chữa. “Diệp Thi Hàn, cái hang cọp kia là do mày tự chui vào đấy.” Ngày quay lại trường, tôi nhận được vô số ánh nhìn chú ý, chuyện thiên kim thật – giả đã lan khắp toàn trường. Vừa ngồi vào chỗ, Diệp Thi Hàn đã dẫn theo tay sai tới. “Tần Thanh Lan, con hàng giả như mày mà còn dám ló mặt ra trước mặt tao hả?” Cô ta bảo con bé tên Lily lật tung bàn học của tôi. Tôi thậm chí chẳng buồn liếc mắt: “Người ôm nhầm con là quản gia, chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi và mẹ tôi cả.” Giờ tôi đã biết chuyện năm đó: mẹ tôi khi mang thai không được nghỉ ngơi, lúc lau sàn thì trượt chân sinh non. Bác sĩ gia đình thấy có thể đỡ đẻ được nên đã giúp sinh con, quản gia không biết liền ôm nhầm. Chỉ hai ngày sau sinh, mẹ tôi đã bị nhà họ Diệp đuổi đi. “Thì sao? Mày là người được hưởng lợi, mày sai ngay từ đầu rồi!” Diệp Thi Hàn càng nhìn tôi thản nhiên bao nhiêu, càng tức tối bấy nhiêu. Tại sao? Tại sao Tần Thanh Lan luôn là tâm điểm của mọi người, cầm – kỳ – thi – họa đều giỏi, khí chất điềm đạm, nhìn chẳng khác gì một nàng công chúa? Rõ ràng những thứ đó đáng lẽ phải là của cô ta! Nhìn thấy các bạn có vẻ đồng tình với lời tôi nói, Diệp Thi Hàn lập tức thay đổi thái độ, tỏ ra đáng thương: “Những năm qua, tôi phải sống cảnh ở nhờ, chịu bao nhiêu tủi nhục, chẳng lẽ cậu không thấy có lỗi với tôi sao?” “Hu hu hu… còn châm chọc tôi là con bé hầu được bảo mẫu nuôi lớn.” “Chắc cậu đi năn nỉ ba mẹ tôi rồi đúng không? Nếu không làm sao còn được đi học ở đây? Cậu còn muốn giành tình yêu của ba mẹ tôi nữa, thật quá đáng!” Cô ta nhìn tôi đầy đắc ý, nghĩ rằng tôi sẽ hổ thẹn tới mức chỉ muốn độn thổ. Nào ngờ tôi lại bình tĩnh mỉm cười: “Nếu cậu thấy rất oan ức… vậy thì, xin lỗi.” “Mẹ tôi dù chỉ là người giúp việc, nhưng bà đã cố gắng hết sức để cho cậu những điều tốt đẹp nhất.” “Cậu không nên đối xử tệ bạc với bà như vậy, càng không nên giành cả thuốc hen suyễn của bà nữa.” Câu này vừa dứt, cả lớp lập tức nổ tung như chợ vỡ. 5. Tiếng bàn tán nổi lên: “Diệp Thi Hàn đánh cả mẹ nuôi á? Tàn nhẫn thật!” “Nhìn thì yếu đuối mà không ngờ lại là nhân vật nguy hiểm.” “Thanh Lan xinh đẹp, khí chất như vậy, mà mẹ ruột lại là giúp việc? Nếu tôi là người nhà họ Diệp, chắc cũng muốn giữ cô con gái ưu tú này lại.” Diệp Thi Hàn đỏ bừng mặt, quay đầu bỏ chạy: “Các người nói bậy gì thế, tôi không có!” Nhưng cô ta vẫn không chịu buông tha tôi, tung tin khắp nơi rằng tôi là giả danh thiên kim độc ác, nói tôi vì tiền tài và địa vị mà nịnh bợ ba mẹ nhà họ Diệp, chèn ép cô ta khắp nơi. Có người tin thật, bắt đầu cô lập tôi, thậm chí một số học sinh nghèo muốn lấy lòng cô ta còn tìm cách chơi xấu sau lưng. Tôi bận lắm, chẳng rảnh để quan tâm. “Trình Âm, sao cậu còn ăn cơm với loại người như vậy? Không sợ ăn mất khẩu vị à?” Trong căng tin, Diệp Thi Hàn thấy cô bạn mà cô ta từng cố làm thân – tiểu thư họ Trình – đang ngồi cùng tôi, liền khó chịu ra mặt. “Thanh Lan là bạn tôi, đừng nói xấu cô ấy trước mặt tôi.” Trình Âm lên tiếng bảo vệ tôi. Diệp Thi Hàn không ngờ tôi – giờ chỉ là con gái của một người giúp việc, ở trường này thì ở đáy chuỗi thức ăn – vậy mà vẫn có người sẵn sàng làm bạn với tôi. Thậm chí những kẻ bắt nạt tôi cũng bị giáo viên xử phạt. “Lấy bụng ta suy bụng người, cô tưởng chỉ cần có xuất thân tốt là có thể có được tất cả à?” Nhà họ Diệp ở đây cũng chẳng là gì. Tôi mất đi thân phận thiên kim, nhưng vẫn là học sinh đứng đầu khối. Các cuộc thi lớn nhỏ đều cần tôi dẫn đầu. Sẽ luôn có người cần tôi, đánh giá cao tôi – không vì xuất thân mà xa lánh. “Hừ, làm như mình thanh cao lắm. Ngày mai là tiệc phụ huynh, để xem cô mất mặt thế nào.” “Nói hay như vậy, có giỏi thì mời mẹ giúp việc của cô đến thử xem?” Tiệc phụ huynh của trường quý tộc được gọi là họp phụ huynh, nhưng thật ra chính là nơi các gia đình thượng lưu thể hiện địa vị và mối quan hệ. Họ chỉ nhìn vào giá trị lợi ích thực tế. “Được thôi. Nếu tôi mời được, thì đừng hối hận.” 6. Đến ngày tổ chức tiệc, Dung Chí Thành vừa thi đấu xong quay về, cậu thiếu niên mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng. Nếu không phải vì phải kế thừa gia nghiệp, thì chắc cậu ta đã đi làm minh tinh rồi. Không hiểu sao, ánh mắt cậu ta nhìn tôi có chút lạ lạ. Phu nhân Dung vui mừng kéo tôi và mẹ – Tần Yến Phương – vào phòng thiết kế riêng để chuẩn bị. “Thật tuyệt quá, tối nay cả nhà mình có thể cùng đến dự tiệc.” Bà cẩn thận chọn trang phục và phụ kiện cho mẹ tôi. “Chí Thành à, con giúp em gái chọn lễ phục đi.” “Vâng.” Cậu Dung nhìn rất lạnh lùng mà cũng chịu gật đầu, tự nhiên giúp tôi chọn váy, còn cùng tôi làm tạo hình suốt cả buổi chiều. Tối đến, tôi bị thầy giáo gọi đi điền đơn đăng ký dự thi. Khi quay lại, tôi thấy một đám người tụ lại, ở giữa là cả nhà Diệp Thi Hàn và mẹ tôi. Nụ cười luôn thường trực trên khuôn mặt mẹ đã biến mất, lưng bà còng xuống, nhìn như già đi cả chục tuổi. “Tần Yến Phương, bà cả đời cũng chỉ xứng làm người hầu.” Mẹ của Diệp Thi Hàn tràn đầy khinh thường. “Bảo con gái tiện nhân của bà cút khỏi trường này ngay, đừng để nó xuất hiện trước mặt con gái tôi. Nó không thuộc về nơi này.” “Nếu ngày mai nó còn dám đến, tôi sẽ sai người đánh gãy tay chân nó. Tài năng của Tần Thanh Lan đều do nhà tôi cho, đòi lại cũng là lẽ đương nhiên.” Ba của Diệp Thi Hàn – Diệp Khê Sơn – vẫn độc ác như cũ. Nghe thấy vậy, mắt Diệp Thi Hàn sáng rực: “Cảm ơn ba! Con bé đó suốt ngày cười nhạo con không có tài cán gì, giờ nên để nó nếm thử mùi vị đó!” Mẹ tôi đang đứng đó, vốn rất yếu thế, nghe vậy liền thẳng lưng đứng dậy. “Diệp Khê Sơn, Vương Nhã, nếu các người dám động đến con gái tôi một sợi tóc, tôi chết cũng không tha!” “Để xem cổ của mấy người cứng, hay dao của tôi bén hơn.” Cả nhà họ Diệp bị giọng điệu liều mạng của bà dọa cho sững người hai giây. “Haha, một con giúp việc mà cũng dám đe dọa ông à?” Diệp Khê Sơn kịp hoàn hồn, cười khẩy. “Chỉ bằng bà? Ra khỏi cửa này, nhìn mặt tôi cũng không xứng.” Vương Nhã tức giận nghiến răng, tát bà một cái, mẹ tôi ngã xuống đất. “Không được bắt nạt con gái tôi!” Tần Yến Phương vẫn cứng rắn. “Xì, tôi ghét nhất cái kiểu như bà! Tôi sẽ bắt con bà biến khỏi trường này, cả đời không ngóc đầu dậy nổi, rồi cũng chỉ làm đầy tớ như bà thôi!” Diệp Thi Hàn đá vào người mẹ tôi, giọng cay độc. Đám người vây quanh không ai can ngăn, chẳng ai muốn vì một người bình thường mà đắc tội với nhà họ Diệp. Tôi vội vàng lao tới, đỡ mẹ dậy. “Ồ, con giúp việc lớn kéo theo con giúp việc nhỏ à? Cái bản mặt rẻ tiền đó, sau này đi làm osin, biết đâu còn dụ được ông chủ đấy.” Vương Nhã tuôn ra lời cay độc. Bà ta nhìn thấy chiếc vòng tay trên cổ tay tôi, hừ một tiếng. “Đeo cả thứ đá giả không biết nhặt ở đâu, đúng là ham hư vinh.” Bà ta vừa vất vả mới kiếm được chiếc vòng ngọc thủy tinh, thế mà tôi lại đeo một chiếc vòng ngọc lục bảo to như ngón tay – chắc chắn là hàng rởm. Tôi mím môi, chẳng buồn để ý. Không giống như trước kia cứ thấy bà ta là thấp thỏm sợ nói sai lời. Xác nhận mẹ tôi không sao, tôi quay đầu, tát thẳng một cái vào mặt Diệp Thi Hàn. Cô ta ôm mặt, ngạc nhiên đến tột độ: “Cậu dám đánh tôi?!” Tôi lại giáng thêm một bạt tai nữa: “Cái này là thay mẹ cậu nhận.” Diệp Thi Hàn ôm mặt khóc rống lên, trán Diệp Khê Sơn nổi gân xanh, một cái tát dày cộp sắp giáng xuống người tôi. “Dừng tay!” Bàn tay giơ cao bị Dung Chí Thành hất ngược trở lại. Bà ta vốn định gào lên, nhưng vừa nhìn thấy mặt người kia liền sững lại. “Anh Chí Thành!” Dung Chí Thành không hề nhìn cô ta. “Dì Tần, có đau không? Ai đánh dì vậy?” Phu nhân Dung lao tới kéo mẹ tôi qua, xem xét kỹ lưỡng, ánh mắt lạnh lùng, khí thế áp đảo.