05 Vừa đặt mọi thứ về chỗ cũ. Cửa phòng tắm bật mở. Nhậm Minh Dương bước ra, tóc vẫn còn ướt. Nhìn thấy tôi ngồi trên giường, anh ta hơi khựng lại. “Vợ ơi, khuya thế này sao em vẫn chưa ngủ?” Giọng anh ta vẫn dịu dàng như mọi khi. Tôi ngước lên, ánh mắt chạm vào anh ta. Khoảnh khắc đó. Nước mắt tôi trào ra không kiểm soát. Như thể tất cả cảm xúc cuối cùng cũng tìm được lối thoát. Nhậm Minh Dương thấy tôi khóc, lập tức hốt hoảng. Anh ta vội vàng bước đến bên tôi, tràn đầy lo lắng: “Vợ ơi, sao vậy? Em gặp ác mộng à? Em đang ở cữ đấy, khóc nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe!” Động tác của anh ta rất dịu dàng. Nếu tôi chưa đọc được những tin nhắn đó, có lẽ tôi đã tin sự quan tâm này là thật. Thì ra, tình yêu cũng có thể diễn xuất chân thật đến vậy. Mắt tôi đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào anh ta, giọng run rẩy: “Chồng ơi, em vừa mơ thấy anh ngoại tình.” Nhậm Minh Dương sững lại một chút, sau đó bật cười, đưa tay ôm tôi vào lòng. “Ngốc quá, mơ thì luôn ngược lại mà. Thà em mơ thấy anh chết đi còn hơn.” Tôi siết chặt tay, móng tay gần như ghim vào da thịt. Nhưng vẫn giả vờ đùa cợt mà hỏi anh ta: “Chồng ơi, bây giờ em vừa béo vừa xấu, anh còn yêu em không?” Nhậm Minh Dương buông tôi ra, dùng hai tay nâng mặt tôi lên, ánh mắt đầy trìu mến. Sau đó, anh ta cúi đầu, đặt một nụ hôn thành kính lên trán tôi. “Vợ anh mãi mãi là người đẹp nhất thế gian. Hơn nữa, em là người anh theo đuổi suốt mười năm mới có được, sao anh có thể không yêu em?” Đúng vậy. Nhậm Minh Dương đã theo đuổi tôi mười năm. Thậm chí sẵn sàng hiến thận cho tôi. Tôi từng nghĩ rằng, thà tin lợn có thể leo cây, cũng không tin Nhậm Minh Dương sẽ ngoại tình. Nhưng sự thật lại tàn nhẫn như vậy. Những tin nhắn đó như từng chiếc gai nhọn. Đâm sâu vào tim tôi. Đâm đến mức máu me đầm đìa. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, chậm rãi nói từng chữ: “Chồng ơi, nếu anh thực sự ngoại tình… anh có thể chết đi được không?” Thoáng chốc, biểu cảm của anh ta có chút mất tự nhiên. Nhưng rất nhanh, anh ta lấy lại vẻ bình tĩnh. “Anh thà chết cũng không ngoại tình.” Cuối cùng, tôi bật cười. Nhậm Minh Dương. Chính miệng anh đã nói đấy nhé. Những kẻ phản bội tình yêu… đáng phải chết. Nhậm Minh Dương cũng cười. Anh ta đưa tay xoa đầu tôi, giọng nhẹ nhàng: “Như này mới đúng chứ, vợ anh cười lên là đẹp nhất.”   06. Nhậm Minh Dương bưng đến một ly sữa nóng và đưa cho tôi. “Vợ à, uống chút sữa đi, giúp ngủ ngon hơn.” Tôi đón lấy ly sữa, nhấp nhẹ một ngụm. Ngay sau đó, tôi đặt ly xuống, khẽ cau mày. “Chồng ơi, hình như Tiểu Bảo đang khóc, anh đi xem thử đi?” Nhậm Minh Dương không hề nghi ngờ, lập tức xoay người ra khỏi phòng. Tôi nhanh chóng đổ hết sữa vào bồn rửa. Nhìn dòng chất lỏng trắng sữa chảy theo nước xuống cống, tôi khẽ cười lạnh. Thì ra, đây chính là lý do tôi luôn ngủ một mạch đến sáng. Khi Nhậm Minh Dương quay lại, ánh mắt anh ta lướt qua chiếc ly trống rỗng. Trong mắt lóe lên một tia hưng phấn khó hiểu. Anh ta bước đến bên tôi, nhẹ nhàng vỗ vai, giọng dịu dàng: “Vợ à, Tiểu Bảo ngủ rất ngon, em đừng lo.” Tôi gật đầu, giả vờ buồn ngủ, ngáp một cái. “Vậy thì tốt rồi, em cũng buồn ngủ quá, ngủ thôi.” Anh ta mỉm cười, vươn tay tắt đèn đầu giường. Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối. Tôi nhắm mắt, hơi thở đều đặn, như thể đã chìm sâu vào giấc ngủ. Nửa đêm. Nhậm Minh Dương nhẹ nhàng vỗ lên mặt tôi, thăm dò gọi nhỏ hai tiếng: “Vợ à? Vợ?” Tôi nhắm nghiền mắt, cố ý phát ra tiếng thở nhẹ như đang ngủ say. Anh ta dừng lại một lúc lâu. Như thể đang xác nhận xem tôi có thực sự ngủ hay không. Sau đó, anh ta mới rón rén bò xuống giường, cẩn thận đến mức sợ làm tôi tỉnh giấc. Xác nhận anh ta đã rời đi, tôi mở mắt, nhìn đồng hồ. 1 giờ sáng. Nhậm Minh Dương đúng là chịu khó thật, giờ này còn ra ngoài gặp tình nhân. Tôi cầm lấy điện thoại, nhẹ nhàng bước xuống giường, lặng lẽ theo sau. Sắp rồi. Tôi sắp có được chứng cứ rồi. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là… Nhậm Minh Dương không rời khỏi nhà mà lại đi vào phòng ngủ phụ. Đó là phòng của Tiểu Bảo. Tim tôi chợt run lên. Chẳng lẽ cuộc thử thăm dò tối nay đã khiến anh ta thay đổi kế hoạch? Ngay giây tiếp theo, tôi mới hiểu được. Nhậm Minh Dương kinh tởm hơn tôi tưởng rất nhiều.   07 “Em còn tưởng anh không qua đây tối nay đấy. Anh to gan thật, không sợ cô ấy phát hiện à?” Là giọng của Linh Doanh. Trái tim tôi thắt lại. Hô hấp trở nên khó khăn. Đó là giọng của bảo mẫu Linh Doanh. Linh Doanh là bảo mẫu mà Nhậm Minh Dương chọn cho tôi. Hằng ngày, cô ta luôn ăn mặc giản dị, tóc buộc đuôi ngựa thấp, mặt hầu như không trang điểm. Dù bằng tuổi tôi nhưng rất biết giữ khoảng cách. Ngoài việc chăm sóc tôi và Tiểu Bảo, cô ta luôn cố thu mình lại, giảm thiểu tiếp xúc với Nhậm Minh Dương. Vậy nên tôi chưa bao giờ nghi ngờ cô ta. Tiếng sột soạt của quần áo kéo tôi về thực tại. Giọng Nhậm Minh Dương tràn đầy khao khát, như một con thú đói lâu ngày: “Cô ta ngủ say như chết rồi. Doanh Doanh, để anh sờ chút, anh sắp nhịn không nổi nữa rồi.” Linh Doanh có chút bất an: “Em mơ hồ nghe thấy cô ấy hỏi nếu anh ngoại tình thì sao? Cô ấy có nghi ngờ không?” Nhưng Nhậm Minh Dương chẳng hề để tâm. Anh ta vô cùng chắc chắn, như thể tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát: “Yên tâm, cô ta rất tin anh. Đêm nào anh cũng lên giường em, cô ta chỉ nghĩ anh vất vả tăng ca thôi.” “Anh hư quá…” Linh Doanh cất giọng nũng nịu, pha lẫn tiếng rên rỉ. “Em chẳng phải thích cái sự hư hỏng này của anh sao?” Lời nói của họ như một con dao cùn. Từng nhát một cứa vào tim tôi. Đau đớn vô cùng! Họ dám làm chuyện bẩn thỉu này ngay trong nhà tôi! Ngay bên cạnh con tôi! Tôi chỉ muốn lao vào đâm chết bọn họ! Nhưng lý trí bảo tôi, không thể manh động.   08. “Hôm nay thực sự muốn thử chỗ đó sao? Em sợ lắm…” “Yên tâm, anh đã bôi dầu rồi. Không đau đâu.” “Nhưng mà…” Linh Doanh vẫn còn do dự. Nhậm Minh Dương bỗng nổi giận. “Anh còn chẳng chê em ngủ với bao nhiêu thằng khác! Em chỉ cần chiều anh một chút mà cũng khó thế à? Không làm thì để anh tìm đứa khác!” “Đừng… Em làm mà.” Linh Doanh vội vã thỏa hiệp, cố gắng làm nũng để dỗ dành anh ta. “Ngoan, thả lỏng đi, để anh bôi giúp em.” Nhậm Minh Dương hào hứng không thôi. Linh Doanh ngoan ngoãn nằm sấp xuống. Nhậm Minh Dương đổ thẳng cả chai dầu bôi trơn vào. “Aaaaaa! Đau quá!” Linh Doanh kêu thảm thiết. “Cố chịu chút, loại này kích thích mạnh, đau là bình thường. Doanh Doanh, anh tới đây!” Nhậm Minh Dương phấn khích tột độ. Anh ta lập tức lao vào. Bỗng nhiên— “Aaaaaaa!” Một tiếng thét chói tai vang vọng khắp căn nhà. “Nhậm Minh Dương! Anh bôi cái quái gì vậy? Sao lại dính chặt rồi?!” Linh Doanh điên cuồng giãy giụa, cố thoát ra. Nhưng đã quá muộn. Keo 502 đã phát huy tác dụng. Nhậm Minh Dương cũng hoảng loạn, anh ta bịt miệng Linh Doanh: “Im đi! Em la lối vậy vẻ vang lắm à? Anh cũng bị dính mà!” “Hu hu hu… Anh mau nghĩ cách đi!” “Anh đang nghĩ đây… thử nước nóng xem?” “Aaa! Nóng chết mất!” “…” Sau nửa tiếng giãy giụa. Họ bất lực gọi xe cấp cứu. Hai người trong tư thế kỳ quái, bị nhân viên y tế khiêng lên cáng, đưa lên xe. Tôi đứng trên ban công, nhìn chiếc xe cứu thương dần khuất xa. Lúc này mới quay lại phòng trông trẻ. Tiểu Bảo vẫn ngủ ngon lành, chẳng hay biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi khẽ chạm vào gương mặt bé nhỏ của con, thầm thề với lòng. Tiểu Bảo, đừng sợ. Mẹ nhất định sẽ bảo vệ con. Ánh mắt tôi dừng lại trên chiếc chai nhỏ màu hồng trên giường. Tốt lắm. Bọn họ đã dùng sạch rồi.