5. Khách mời náo loạn cả sảnh, sắc mặt ba chồng tôi thì… chuyển sang màu gan lợn. Cũng đúng thôi.Vợ mình đứng trước mặt bao nhiêu người, đường hoàng bỏ chồng để "tái giá" – thử hỏi ai mà mặt không tái? Nhưng đừng vội.Mới chỉ là khúc dạo đầu thôi. Nhạc hôn lễ vang lên, lập tức lấn át mọi tiếng bàn tán xôn xao trong hội trường. Tôi nắm lấy tay mẹ chồng, nở nụ cười: “Đi thôi mẹ, để con tự tay dắt mẹ trao cho Giang Thành.” Mẹ chồng đỏ mặt, ánh mắt ngập tràn mong chờ nhìn về phía Giang Thành trong bộ vest chỉnh tề. Trong tiếng nhạc thiêng liêng, hai chúng tôi bước từng bước tiến về phía trước... Cho đến khi dừng lại ngay trước mặt Giang Thành. MC thì… sững người tại chỗ. Làm nghề tổ chức lễ cưới bao năm, ông ấy chưa từng gặp cảnh tượng nào quái đản đến thế này! MC toát mồ hôi, kéo tôi lại thì thào: “Cô Thẩm… chuyện này là sao vậy? Sao lại khác hoàn toàn với buổi tổng duyệt hôm qua?” “Chẳng lẽ tôi phải nói: Xin chúc mừng Giang Thành cùng mẹ mình kết tóc se duyên?” “Lời này tuy đúng… nhưng tôi mà nói ra, ra khỏi sảnh là ăn gạch vỡ đầu đó nha!” Tôi cười nhạt, hạ giọng đáp: “Cứ làm theo quy trình bình thường đi, đừng sáng tạo gì cả.” MC lau mồ hôi trán, cắn răng lên tiếng: “Bây giờ… xin mời người thân giao tay cô dâu cho chú rể…Chúc hai người từ nay về sau nắm tay nhau đến… ờ… đầu bạc răng long!” Tôi đưa tay mẹ chồng đặt vào tay Giang Thành, ánh mắt dịu dàng, giọng nói đầy từ ái: “A Thành à, từ hôm nay Quế Phân giao cho con rồi đó, nhớ phải đối xử tốt với bà ấy nha~” Giang Thành cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó sai sai. Ban đầu anh ta chỉ muốn hai người cùng mặc váy cưới xuất hiện cho vui,chứ không hề có ý để mẹ ruột thành… tân nương đâu mà trời! Tôi tỏ vẻ không vui, nghiêm mặt dạy dỗ Giang Thành: “Anh làm sao vậy? Mẹ anh cả đời chỉ có mỗi tâm nguyện này, chẳng lẽ anh cũng không thể đáp ứng được sao?” “Làm con cái, phải biết thông cảm với cha mẹ chứ!” Giang Thành đỏ bừng mặt, cố nuốt cục tức xuống, miễn cưỡng nắm lấy tay mẹ mình. Tôi mỉm cười đứng sang một bên, nhường lại sân khấu cho cặp đôi mới – cũ ấy tỏa sáng. Đồng thời, tôi mạnh tay kéo phăng tấm phông cưới phía sau! Tấm bạt in ảnh cưới giữa tôi và Giang Thành tung bay giữa không trung. Lộ ra phía sau là một bức ảnh mới cứng – tôi đã thức suốt đêm qua để P cho thật "chỉn chu". Trong ảnh, bà Lưu Quế Phân mặc váy cưới, nép mình e thẹn trong vòng tay Giang Thành, vẻ mặt rạng rỡ như thiếu nữ vừa được tình đầu ôm ấp.Xung quanh là những bong bóng hồng nhạt, tình yêu bay lơ lửng khắp không gian. Tôi bước lên, cất giọng đầy nhiệt huyết: “Hôm nay là ngày vui lớn của anh Giang Thành – kết hôn lần đầu,Và cũng là đại hỷ của chị Lưu Quế Phân – tái hôn lần hai!” “Trong ngày song hỷ lâm môn này, xin chúc đôi tân nhân:Tình sâu như biển, vững bền như vàng, mãi mãi bên nhau, đầu bạc răng long!” “À đúng rồi, các vị khách mời ơi – nhớ gửi thêm phong bì cho lễ cưới lần hai nhé!” Tôi quay sang nhìn ba chồng – ông Giang Bân – cười duyên: “Còn bác Giang Bân này, cũng nên hiểu chuyện một chút ha.Vợ bác giờ đã tái giá rồi, bác tranh thủ lo làm cái giấy ly hôn,Đừng để bác làm ảnh hưởng đến ‘ngày lành tháng tốt’ của con trai bác và vợ bác nha!” 6. Âm thanh bàn tán xung quanh bùng nổ như nồi lẩu sôi trào. Ba chồng tôi đứng phắt dậy, đập nát cái đĩa trên bàn: “Lưu Quế Phân!Con trai đang cưới vợ, bà ở đây vừa ca hát vừa nhảy múa là định làm trò gì hả?!” Mẹ chồng giật mình run lên, nhưng vẫn không chịu thua. Bà trừng mắt rưng rưng nước mắt, chống nạnh gào lại: “Giang Bân!Năm đó tôi gả cho ông, ông đèo tôi bằng cái xe đạp cũ!Giờ cuộc sống khá hơn rồi, tôi muốn bù lại một cái đám cưới đàng hoàng, như vậy cũng sai sao?!” Ba chồng tức đến thở hổn hển. Được thôi. Bà muốn cưới lại, muốn làm tiệc thì không vấn đề gì. Tìm một ngày khác, hai người đặt vài mâm cơm, tổ chức vui vẻ tưng bừng đi. Hôm nay là ngày cưới của con trai, mà bà lại chen lên đứng cạnh nó như mẹ chồng hóa thành cô dâu. Còn con dâu thật thì bị đẩy ra một bên, đứng nhìn như khách mời. Bà tính làm trò gì vậy?Biểu diễn tài năng hả?Hay muốn được vỗ tay vì “bản lĩnh”? Rốt cuộc đây là cái kiểu gì? Tôi giờ phải gọi bà là con dâu,Hay nên gọi con trai tôi là “anh rể” của bà? Mẹ chồng ngẩng đầu ương ngạnh, quyết không nhận sai: “Hôm nay tôi mặc váy cưới đẹp như vậy, trang điểm tinh xảo thế này,Tôi không rảnh chấp nhặt với cái ông già lẩm cẩm như ông!” “Chờ lễ xong, chúng ta từ từ tính sổ sau!” Ba chồng tôi tức đến toàn thân run rẩy, cuối cùng quay sang nhìn tôi, giọng hạ xuống, thật lòng: “Thẩm Manh, hôm nay là nhà chúng tôi có lỗi với con.” “Con cứ về trước đi.Để tôi xử lý hết đám này rồi sẽ đích thân đến xin lỗi con.” Trong lòng tôi thoáng ngạc nhiên. Không ngờ trong nhà họ Giang, vẫn có người biết phải trái như vậy. Nhưng tiếc thay… Đống hỗn độn dơ dáy này, ai muốn nhảy vào thì nhảy.Còn tôi – không đời nào. Tôi khẽ cười, nhìn thẳng vào ông: “Anh Giang, hôm nay tôi còn đích thân giúp ‘chị dâu’ cài hoa cưới lên ngực,xem như tôi không phải vãn bối đâu,đừng coi tôi là con nít nữa.” “Hôm nay ta là người cùng vai vế, tôi gọi anh là anh Giang, anh gọi tôi là em gái.Hôm nay là ngày cưới của cháu trai lớn, dù thế nào thì tôi – mẹ nó – cũng nên gửi một lời chúc phúc.” “Ra khỏi cửa này rồi, ai đi đường nấy, đừng có kéo quan hệ vớ vẩn nữa.” Giang Bân nghe xong, thở dài một tiếng, không nói thêm lời nào. Ngược lại, tên ngốc Giang Thành vẫn chưa hiểu ra vấn đề. Thấy tôi làm loạn “sân khấu”, hắn còn cau mày răn dạy tôi: “Manh Manh, mình không phải đã bàn rồi sao?Anh và mẹ cùng bước ra trước, rồi sẽ cưới em sau.Em bày ra mớ này làm gì vậy?” Ha… đúng là nằm mơ giữa ban ngày, còn mơ được một ngày cưới hai vợ. Tôi giật phăng hoa cưới trên ngực, chỉ thẳng vào mặt hắn, mắng: “Lớn tướng thế rồi mà còn chưa cai sữa hả?Thương mẹ đến thế thì cưới mẹ anh về sống cả đời, chẳng phải hoàn hảo quá sao?” “Không còn cảnh mẹ chồng nàng dâu khẩu chiến, không sợ người ngoài xen vào.Từ nay trở đi, hai người cứ thế mà sống hạnh phúc bên nhau!” Giang Thành tức giận: “Em đang nói nhảm gì thế? Người anh cưới là em cơ mà!” Buồn cười thật, có bao giờ anh nhìn lại xem tay mình đang nắm tay ai không? Tôi cười nhạt: “Anh quên à? Chính tôi đã nghiêm túc đứng giữa lễ đường,trước mặt tất cả mọi người, trao tay cô Lưu Quế Phân cho anh đấy.” Tôi lập tức bày ra khí thế bề trên, nói lớn: “Vài phút trôi qua là muốn trở mặt? Là tính bắt nạt cô Lưu Quế Phân vì không có nhà gái chống lưng đấy à?” “Hôm nay tôi thay mặt nhà gái đứng ra!Cô ấy nuôi dạy anh hơn hai mươi năm,vậy mà mới đi được mấy bước đã đòi... hủy cưới?Đàn ông như anh, đúng là thứ cặn bã, đáng bị đập cho tỉnh!” Tôi vớ lấy một chai rượu, đập nắp, nâng lên dội thẳng. Giang Thành giật mình lùi nhanh ra sau, trốn ngay sau lưng mẹ mình – dưới tấm váy cưới phồng to của bà ta. Lưu Quế Phân hét thất thanh, nhưng đã quá muộn. Cả vốc rượu tạt thẳng vào mặt bà ta. Trong nháy mắt, rượu biến thành nước tẩy trang, cuốn trôi lớp make-up mà bà đã tỉ mỉ ngồi hóa trang hơn một tiếng đồng hồ. Dưới ánh đèn sân khấu, gương mặt lộ ra vừa già nua, vừa xấu xí, chẳng khác gì bảng màu loang lổ. 7. Chuyên viên trang điểm đang ngồi bên gặm hạt dưa, thấy cảnh vừa rồi thì hét to: “Trang điểm lại là tính thêm phí đó nha! Cô dâu ơi, lần này phải tự bỏ tiền túi, không thể để mẹ cô chi nữa đâu đấy!” Tôi mỉm cười mãn nguyện, giơ tay vẫy: “Yên tâm, chị Quế Phân nhà tôi xưa nay biết điều, không để người khác thiệt thòi đâu!” Chuyên viên trang điểm quay lại cắn thêm miếng bánh kem, nhún vai: “Vậy thì tốt! Có gì cứ gọi tôi nha, tôi thích xem mấy màn này lắm!” Lưu Quế Phân lúc này ướt sũng như chuột lột, tức đến phát điên, quay sang gào lên với Giang Thành: “Con trai! Con định đứng nhìn con dâu bắt nạt mẹ con như vậy sao?” Tôi nhanh như chớp chen lời vào: “Ê ê ê, chị đừng nói bậy!Con dâu anh ấy là chị, không phải tôi đâu nha!” “Đủ rồi!” Giang Thành quát lớn, lao đến túm chặt cổ tay tôi. Mặt hắn u ám như trời mưa giông, đầy vẻ tức tối vì mất mặt. “Thẩm Manh, hôm nay em quá đáng lắm rồi!Anh phải thay mặt cha mẹ em dạy lại em cho đàng hoàng!” Ô hô, thú vị rồi đây. Nói thật, vì muốn an ổn mà lấy chồng, tôi đã phải giả làm thỏ non suốt hai năm trời. Không đánh nhau, không chửi lộn, 1 đấu 1 còn né – huống hồ là hỗn chiến. Giang Thành cũng vì thế mà ảo tưởng tôi yếu đuối dễ bắt nạt, mới dám giơ tay với tôi giữa chốn đông người thế này. Vừa nghĩ đến đó, máu chiến trong người tôi sôi trào lên. Tôi cười khẩy, hỏi: “Anh muốn dạy tôi? Dạy sao?” Giang Thành mặt lạnh tanh, giọng đầy đe dọa: “Nếu em không biết điều, anh sẽ ra tay thật đấy!” Lời còn chưa dứt, tôi đã vung tay tát thẳng vào mặt hắn một cái trời giáng. Cú tát mạnh đến nỗi hắn xoay ba vòng tại chỗ, ngồi bệt xuống sàn như bao gạo đổ. Gương mặt hắn… sưng đỏ tím bầm rõ ràng bằng mắt thường. Mới vừa há miệng ra định nói gì đó, rụng luôn hai cái răng cửa. Giang Thành tròn mắt sững sờ: “Em… em mạnh thế từ khi nào vậy?” He he, ngại quá nha. Từ nhỏ tôi thật sự từng đánh nhau với chó sói đấy. Cái thân gầy gò của anh, gặp tôi mà đòi “động tay” ư?Chưa đủ trình! Tôi hỏi lại, giọng nhấn từng chữ: “Anh nói muốn ‘ra tay’ là ý như vầy hả?” Giang Thành há miệng định trả lời nhưng không dám gật đầu. Tôi cười nhẹ, rồi cầm lấy một chai rượu khác, giơ lên và ném thẳng xuống đất.Chai rượu vỡ tan tành, mảnh thủy tinh bắn tung tóe. “Vậy còn thế này? Có tính là ‘ra tay’ chưa?” Tôi liếc quanh, định tìm thêm thứ gì đó vừa tay hơn.Lúc ấy, MC đứng bên lặng lẽ đưa cho tôi một cái micro. Tôi cầm lên lắc thử — bằng kim loại, có vẻ nặng tay, dùng được. Vừa quay đầu định nện xuống lần nữa thì Giang Bân lao tới, vội vã chắn trước mặt Giang Thành. “Thẩm Manh…” Ông ta mồ hôi đầm đìa, “Hôm nay là chúng tôi sai…Xin con… tha cho nó một lần.” Tôi nhướng mày, còn chưa kịp đáp lại thì Lưu Quế Phân đã gào ầm lên: “Giang Bân!Cái con tiện nhân này đánh con trai ông mà ông còn bênh nó hả?” “Ông nói đi!Có phải ông với nó tư tình mờ ám không?Đồ đàn ông không có liêm sỉ, ông có lỗi với tôi!!!” Bà ta ngã lăn ra đất, vừa gào vừa lăn, điên loạn làm loạn cả sảnh cưới. Bộ váy cưới đính đá lộng lẫy ban đầu, giờ thì rách chỗ này, bẩn chỗ kia, chẳng còn nhận ra là váy cưới nữa. Giang Bân nghiến răng, cố nén giận: “Bà ngu lắm à?Không thấy rõ ràng cả nhà mình có bu lại cũng không phải đối thủ của nó sao?Tôi không cản là bà muốn tôi đứng nhìn con trai bị nó đánh chết à?!” Lưu Quế Phân bật dậy, đập đùi đen đét: “Con tiện nhân đó dám?!Nếu nó dám giết người, thì bắt nó đền mạng đi!” Tôi cầm micro, chậm rãi bước đến cạnh Giang Thành: “Được thôi.Tôi giết anh xong thì sẽ đền mạng cho anh luôn.” Nói xong, tôi giơ tay lên thật cao, chuẩn bị nện micro xuống đầu anh ta. Giang Thành run như cầy sấy, hét lên một tiếng, rồi… mắt trắng dã, lăn đùng ra ngất. Chiếc micro chỉ sượt qua người anh ta, rơi xuống đất đánh “bốp” một tiếng. Vài giây sau, một vệt ẩm ướt loang ra dưới chân Giang Thành. Tặc tặc… Sợ đến mức tè ra quần luôn rồi cơ đấy.