4. Tạ đại nhân uống chén trà ta dâng, hờ hững khen một câu:“Không tệ.” Ta muốn đến giúp hắn mài mực, hắn khẽ lắc đầu, từ chối.Ta lại muốn rửa bút cho hắn, vẫn bị từ chối. Ta gãi gãi đầu, có chút bối rối. Hắn chẳng buồn ngẩng mặt, chỉ nhàn nhạt nói:“Nếu không có việc gì, thì ra ngoài mua ít hạt giống hoa về, trồng trong sân.” Nói rồi, hắn đưa cho ta một nắm bạc vụn. Ta cất bạc vào ngực áo, hân hoan bước ra khỏi cửa, thẳng tiến đến phố chợ – nơi có mấy tiệm bán hoa. Trước kia ở Lưu phủ, ta cũng thích trồng hoa.Nhưng Lưu Hành không cho, hắn chê những loài hoa ta trồng đều là thứ dại mọc ven đường, không đáng đem ra nơi trang trọng. Trồng trong sân, là làm bẽ mặt Lưu gia – hắn từng nói thế. Lại thêm tiền hằng tháng ta nhận ít ỏi, chẳng đủ mua giống hoa quý, thế là cũng thôi, chẳng trồng nữa. Nay hiếm có việc Tạ đại nhân chủ động mở miệng.Hơn nữa, còn cho ta từng ấy bạc. Chỉ không rõ hắn thích loại hoa nào, chi bằng mua nhiều một chút mang về, để hắn chọn. “Thiếu gia, ngài xem chậu mẫu đơn này thế nào? Đường bệ cao quý, cô nương Tống nhất định sẽ thích.” Giọng nói ấy… quen lắm. Dường như là A Minh – kẻ hầu bên cạnh Lưu Hành. Ta vội rụt đầu sau kệ hoa, len lén thò mắt nhìn.Quả nhiên, Lưu Hành dẫn theo A Minh đứng đó. Ta lập tức co người, tránh vào phía sau giá trưng hoa. “Chọn cái này đi.” Lưu Hành tùy tiện chỉ, “Sao hôm nay không thấy nha đầu Xuân Dung?” A Minh hơi khựng lại, rồi thấp giọng:“Thiếu gia quên rồi sao? Hôm qua ngài đánh cược thua với thiếu gia Tạ gia, đã đem Xuân Dung tặng cho hắn rồi.” Lưu Hành chau mày, trầm ngâm hồi lâu rồi mới lẩm bẩm:“Hôm qua ta uống đến say lịm, chẳng nhớ gì cả… thôi đi, dù sao con nha đầu đó chắc chắn không nỡ bỏ ta mà đi, lát nữa qua tạ lỗi với lão đệ Tạ gia là xong.” Hắn lại hỏi:“Chuyện ta đánh cược đem nàng tặng cho người khác, Xuân Dung có biết không?” A Minh vẻ mặt áy náy:“Sao lại không biết ạ? Chuyện lớn như thế, cô Xuân Dung chắc chắn biết rồi. Thiếu gia, ngài có muốn—” Lưu Hành khoát tay:“Biết thì biết, chuyện gì to tát chứ. Nha đầu của ta, ta muốn tặng cho ai chẳng được!” A Minh đành im lặng, cắn môi không nói thêm lời nào. Lưu Hành khẽ hừ, lại gõ gõ chiếc quạt gấp lên đầu A Minh:“Có điều, nha đầu đó tính khí lớn, chắc chắn đang tự giận dỗi ở một góc nào đó, suốt ngày hễ không vui là bỏ mặc việc, toàn do các ngươi nuông chiều mà ra! Về bảo quản gia, trừ ba tháng công tiền của nàng đi.” Vô ích thôi.Tiền công của ta từ lâu đã chẳng còn do Lưu gia quản nữa. A Minh bưng chậu hoa:“Thiếu gia, có phải giờ chúng ta đem chậu mẫu đơn này tặng cho Tống tiểu thư luôn không?” Lưu Hành hơi cau mày:“Phái vài người mang đi là được, sao phải đích thân ta đi… Phải rồi, nha đầu đó hình như cũng thích trồng hoa phải không?” Hắn mở miệng, hết lần này tới lần khác gọi ta là “nha đầu”. Ta nghiến răng – rõ ràng ta có tên! Vừa ngẩng mắt, liền thấy Lưu Hành đang tiến lại gần kệ hoa nơi ta nấp. Ta căng thẳng ép sát mình hơn vào góc, co người lại, sợ hắn phát hiện. Hắn đứng trước kệ hoa, quan sát một hồi rồi phất tay:“Chậu hoa màu vàng này, đem đặt trong phòng con nha đầu đó.” Ta thầm phản đối – ta không thích hoa màu vàng, dễ dụ côn trùng. May thay, Lưu Hành chẳng phát hiện ra ta, chỉ đứng một lát rồi rời đi.Hắn không biết ta đang lặng lẽ nghe trộm tất cả. 5. Ta ôm mấy gói hạt giống và cây con trở về Tạ phủ. “Tạ đại nhân!” Ta đưa ra khoe với hắn, “Có chi tử, tú cầu, sơn trà, còn có cả đỗ quyên. Đại nhân thích cái nào?” “Đều được.” Tạ đại nhân nói, “Tùy ngươi.” Tạ đại nhân không hay cười. Nhưng lại dễ chung đụng hơn Lưu Hành hay cười nhiều. Chuyện gì cũng tùy ta. Xới đất, trồng hoa, tưới nước. Ta trồng hoa chi tử vào bồn hoa trước thư phòng của Tạ đại nhân. Vừa mới làm xong, Tạ tiểu thiếu gia liền chạy đến: “Xuân Dung tỷ, có người tìm tỷ!” Ta nghi hoặc ngẩng đầu: “Ai thế?” Hà quản gia từ phía sau hắn đi tới: “Cô nương của ta, đây là đang làm gì vậy?” Ta nhìn ông ta, không nói gì. Chẳng lẽ nghe lời Lưu Hành, đến để trừ tiền tháng của ta sao? Ta theo bản năng che chặt túi bạc bên hông. “Xuân Dung cô nương, Xuân Dung cô nãi nãi, mau theo ta về nhà đi!” Hà quản gia cười cười, “Thiếu gia đó là uống say nên nói bậy thôi, sao hắn nỡ đem cô tặng cho người khác chứ? Ta sẽ đi tìm gia chủ Tạ gia nói rõ ràng, cô thu dọn đi, chúng ta cùng về nào.” Ta chặn ông ta lại: “Là Lưu Hành bảo ông tới?” Hà quản gia hạ thấp giọng: “Tất nhiên là không, ta nào dám nói với thiếu gia? Với tính khí của hắn, nếu biết cô thật sự tới Tạ gia, chẳng phải sẽ náo loạn cả Tạ gia lên sao? Nhân lúc thiếu gia còn chưa biết, chúng ta lặng lẽ trở về, coi như chưa từng có chuyện gì!” Ta thấy lạ: “Hắn chính miệng nói sẽ đem ta tặng đi, dựa vào cái gì mà hắn dám làm ầm lên?” “Xuân Dung à, cô đâu phải ngày đầu quen thiếu gia, tính khí trẻ con, lúc nóng lúc lạnh mà!” Trẻ con? Ta năm nay 16. Lưu Hành lớn hơn ta 2 tuổi, năm nay 18. Ta nhìn sang Tạ tiểu thiếu gia: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?” Tạ tiểu thiếu gia giọng vang dội: “14.” “Được rồi, nhỏ hơn Lưu Hành.” Ta kiêu ngạo hất cằm, “Luận tính trẻ con, hắn không bằng ngươi đâu.” Tạ tiểu thiếu gia rất rành chuyện này. Quay đầu định chạy đi tìm tiểu thúc hắn mà ăn vạ. “Nháo cái gì?” Cửa thư phòng bị đẩy ra. Tạ đại nhân mặt đen như than, nhìn đám người trong viện. Hỏng rồi. Quên mất đây là trước cửa thư phòng của đại nhân. Tạ tiểu thiếu gia thuần thục quỳ xuống. Ta cũng lập tức quỳ theo sau. Hà quản gia nhìn chúng ta, cũng vội vàng dập đầu: “Tạ đại nhân bớt giận, hôm nay ta đến để tìm Xuân Dung cô nương…” Ông ta liếc mắt nhìn ta. Chuyện Lưu Hành trở mặt vô tình, nói ra chỉ tổ mất mặt. Hà quản gia nuốt lời trở lại: “Xuân Dung cô nương bỏ quên đồ ở Lưu gia, ta đến bảo cô ấy về lấy.” “Không cần.” Ta nói, “Giờ ta không thiếu thứ gì cả.” “Nghe thấy chưa?” Tạ đại nhân nói. Hà quản gia lau mồ hôi: “Vâng, vâng, ta đi ngay.” Tạ đại nhân đóng cửa lại. Tạ tiểu thiếu gia lập tức kéo ta chạy đi: “Tiểu thúc ghét nhất là bị quấy rầy lúc đọc sách!” Ta vẫn còn hoảng hồn: “Tiểu thúc ngươi có giận mà bán ta đi không?” Sắc mặt tiểu thiếu gia tái nhợt: “Có khả năng lắm.” Hắn nói tiểu thúc hắn trước kia là quan ở Hình Bộ. Người ta gọi hắn là Ngọc Diện Diêm La. 6. Sợ đến mức cả đêm ta không chợp mắt được. Sáng sớm hôm sau, trời còn mờ sương, ta đã vội vàng dậy, cẩn thận chuẩn bị một bữa sáng tinh xảo, bưng đến phòng của Tạ đại nhân. Tạ đại nhân hờ hững nói: “Ngươi ở Lưu gia cũng siêng năng như vậy sao?” Vẫn còn giận ta rồi. Đã là nha hoàn của Tạ gia, mà còn dây dưa không rõ với đông gia cũ, ai mà vui cho được chứ? Ta vội vàng lắc đầu: “Ta chỉ siêng năng với đại nhân thôi.” Hắn không nói gì. Ta tiếp tục thể hiện lòng trung thành, đem số bạc còn dư hôm qua đặt lên bàn, rồi báo giá từng loại hạt giống, cây con cùng tổng chi phí một lượt. “Số bạc còn lại, nô tỳ đều mang về đây rồi!” Tạ đại nhân liếc nhìn ta: “Ngươi cầm lấy đi.” Ta lại lắc đầu: “Nô tỳ không dám!” “Ngươi tính toán nhanh nhẹn đấy, đầu óc lanh lợi.” Tạ đại nhân nói, “Ứng quản gia của Tạ phủ tuổi đã cao, mấy hôm trước vừa về quê dưỡng lão. Chức quản gia giờ đang bỏ trống, ngươi có muốn làm không?” Ta sững người. Há miệng, nhưng lại chẳng thốt ra lời. Một lúc lâu mới run rẩy hỏi: “Là… giống như Hà quản gia sao?” Hình như hắn khẽ cười: “Đúng, giống như Hà quản gia. Chỉ là nơi này người ít, không náo nhiệt như Lưu phủ.” Quản gia chính là nhân vật có địa vị trong phủ! Trước kia ở Lưu phủ, mấy vị thiếp của lão gia đều phải nịnh bợ Hà quản gia mới mong được chia vải lụa đẹp hay trang sức tốt. Đám nha hoàn như chúng ta, ai dám không kính cẩn với ông ta? Vậy mà giờ Tạ đại nhân lại bảo ta làm quản gia Tạ phủ. Ta chẳng biết nên vui hay nên sợ, luống cuống nói: “Ta… ta e rằng…” “Không nguyện ý? Hay muốn quay về Lưu phủ?” Tạ đại nhân nói, “Vậy thôi.” “Nguyện ý!” Ta vừa gật đầu vừa lắc đầu, “Ta không muốn quay về, ta muốn ở lại Tạ phủ.” Tạ đại nhân lấy từ bàn bên cạnh một tờ giấy. Hắn xoay người, đặt lên giá nến đốt đi. Ta ngẩn người. Hắn giải thích: “Đó là thân khế của ngươi. Từ nay về sau, ngươi là thân phận tự do. Chỉ tính là ta thuê ngươi. Có yêu cầu gì, cứ việc nói thẳng.” Ta không biết nên nói gì. Chỉ quỳ xuống, dập đầu với hắn một cái. Từ nhỏ ta đã khốn khổ, mấy tỷ muội trong nhà đều bị cha mẹ bán cho bọn buôn người. Lưu phủ cho ta cơm ăn, nhưng chưa từng coi ta là người. Làm thông phòng cho thiếu gia cũng được, về sau làm thiếp cũng được, tất cả chỉ là một câu nói của chủ nhân. Chỉ cần lỡ sai một việc, có thể lập tức bị đem bán cho bọn buôn người, chẳng biết bị bán đi đâu. Tạ đại nhân là người đầu tiên không coi ta như món đồ. “Đứng lên đi, sau này đừng động một tí lại quỳ nữa.” Khi ta đứng lên, Tạ đại nhân đã đi mất. Hắn luôn đến rồi đi vội vàng như vậy.