Sau đó tôi đến phòng mỹ thuật để vẽ tranh, hầu như đều có Lục Cẩn đi cùng. Trời mưa, anh che ô cho tôi. Trời nắng, anh mang khay hoa quả đến cho tôi. Tôi và đàn anh Giang Trú vẫn chỉ là bạn bè bình thường. Sau khi biết anh ấy có bạn trai, Lục Cẩn lập tức buông lỏng cảnh giác. Có lần, tôi và Lục Cẩn gặp Lương Ngụ ở hành lang. Khi thấy Lục Cẩn vẫn đối xử tốt với tôi, ánh mắt cậu ta trở nên vô cùng u ám. Lương Ngụ thậm chí còn không chào Lục Cẩn, quay đầu bỏ đi ngay. Chà, trước đây chẳng phải rất ngạo mạn sao? Tôi vui vẻ đến phòng mỹ thuật luyện tập. Đột nhiên, điện thoại reo. Tay tôi dính đầy màu vẽ, nên đ/á nhẹ vào Lục Cẩn, bảo anh xem hộ. Lục Cẩn mở điện thoại liếc nhìn. "Là tin nhắn tự động trừ phí hội viên thôi." "Ừ." Tôi tiếp tục vẽ. Vài phút sau, tôi đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh buốt. Quay lại, phát hiện Lục Cẩn vẫn đang nhìn chằm chằm vào điện thoại của tôi. "Anh đang xem gì thế?" "Vô tình thấy bộ sưu tập phong phú của cậu rồi." Anh ngẩng mắt, đưa màn hình điện thoại cho tôi xem. Trên đó toàn là video hoặc ảnh cơ bụng, ng/ực của các anh chàng đẹp trai, hơi gợi cảm một chút. Tôi đối diện với ánh mắt âm u của anh, cười ngượng nghịu. "Mấy cái này đều là sưu tập từ hồi cấp ba, anh biết mà, tôi học vẽ nên chắc chắn cần tài liệu cơ thể người chứ, anh hiểu được nhỉ?" "Thế cái này thì sao?" Lục Cẩn chỉ vào bình luận của tôi ở trên, đọc ra một cách vô cảm. “Mặc nhiều thế, có tâm sự gì à?” Bình luận này giờ đã được ghim lên đầu. Tôi im lặng một hồi, bất chấp tay dính màu vẽ, vội gi/ật lấy điện thoại. Phía sau còn vài thứ khác, không thể để anh thấy được. "Cậu đang thấy có lỗi?" "Không có, mấy thứ này tại tôi quên xóa thôi." "Vậy cậu xóa cho tôi xem." Nhiều bảo bối thế này, đột nhiên thấy hơi tiếc. "Hửm?" Lục Cẩn nhướng mày, ngầm đe dọa. Tôi vội mở điện thoại, xóa sạch bộ sưu tập. Đây đều là thứ tôi lưu từ hồi cấp ba. Lúc đó tôi thầm thích Lục Cẩn, rất tò mò không biết anh cởi đồ ra sẽ như thế nào. Nên cứ gặp ai dáng người giống anh là lại không nhịn được lưu lại. "Nè, hết rồi, anh hài lòng chưa?" Lục Cẩn khẽ hừ một tiếng. Tôi thấy vẻ gh/en t/uông ủ ê của anh, không nhịn được lại gần trêu chọc, lấy màu vẽ trên tay bôi lên mũi anh. "Anh đúng là thích gh/en t/uông." "Giờ hết gh/en rồi chứ?" Lục Cẩn liếc nhìn camera trong lớp học, cúi mắt.