Lúc lên lầu, tiếng chìa khóa chạm vào cửa sắt vang lên chói tai. Giang Phương Liêm vẫn còn r/un r/ẩy đứng trước cửa mở khóa. Cậu ấy g/ầy đến mức tay không chút cơ bắp, chỉ thấy xươ/ng khớp rõ ràng. Mặc gì cũng thấy rộng thùng thình, khô g/ầy, nhìn thôi đã thấy ôm vào người cũng đ/au. Ôm vào người? Hoắc Đình bị chính suy nghĩ của mình làm nghẹn. Sao anh lại nghĩ vậy chứ? Anh… cùng lắm chỉ là… thấy Đinh Ngạn Sâm quan tâm đến Giang Phương Liêm như vậy, anh… không hiểu nổi thôi… một người đàn ông khô khốc như thế… Lại còn nhu nhược như vậy… Ánh mắt Hoắc Đình chậm rãi hướng lên trên. Cổ áo của Giang Phương Liêm được cài rất ngay ngắn, cổ mảnh mai, nhìn rõ cả mạch m/áu. Cậu ấy đứng nghiêng, cúi đầu, Hoắc Đình không nhìn rõ biểu cảm, chỉ thấy lông mi hình như hơi ướt. Khóc rồi à? Chưa kịp nhìn kỹ thì Giang Phương Liêm đã nhanh chóng trốn vào trong nhà. Khóc cái gì chứ? Đổi là người đàn ông khác mà khóc lóc như vậy, lại còn nhu nhược thế, Hoắc Đình đã chẳng buồn để ý. Nhưng với Giang Phương Liêm thì… Nghĩ kỹ lại, Giang Phương Liêm ngoài việc khóc cũng không còn cách nào khác. Động tay cũng không phải đối thủ của tên kia, chẳng khéo còn như lời hắn nói, mất cả tiền lẫn người, bị đưa vào đồn công an thì càng thảm hơn. Cậu ấy không có hậu thuẫn, không có mối qu/an h/ệ, vào đó chỉ càng thiệt. Vì chuyện này mà Hoắc Đình mất ngủ nửa đêm, đến tận gần sáng cũng chỉ chập chờn trong mơ, toàn là hình ảnh Giang Phương Liêm đang khóc. Trời vừa sáng, anh tỉnh dậy, nghĩ đến việc mang cơm cho ba nên không nằm nướng nữa. Anh dùng mấy nguyên liệu có sẵn trong tủ lạnh nấu vài món, hầm một nồi canh, chuẩn bị bình giữ nhiệt rồi ra khỏi nhà. Vừa đến cửa thì gặp ngay Giang Phương Liêm. Lại đến lúc không thể không chào hỏi, Hoắc Đình còn đang nghĩ nên mở lời thế nào thì Giang Phương Liêm khóa cửa xong, khẽ nói: “Chào buổi sáng, ông chủ Hoắc…” Nói Giang Phương Liêm như con gái thì không hẳn, mà còn chẳng bằng con gái thời nay. Lúc nào cũng cúi đầu ủ rũ, không có chút sức sống nào, gặp ai cũng sợ sệt như thể muốn đào hố chui xuống. Việc cậu ấy chủ động chào khiến Hoắc Đình hơi ngạc nhiên. “Chào… sáng sớm thế này, cậu đi đâu vậy?” Câu hỏi cũng chỉ là nói cho có, Giang Phương Liêm có thể qua loa cho xong, ai ngờ lại thật thà trả lời: “Tôi đi tìm người…” Hai người cùng xuống lầu, cùng đi đến chân cầu thang, lại cùng chờ xe ở trạm, không nói gì thì chỉ càng thêm lúng túng. Hoắc Đình đành tìm chuyện bắt chuyện: “Tìm ai vậy? Cậu biết đường không?” Giang Phương Liêm lắc đầu, khiến Hoắc Đình hơi rối, rốt cuộc là không biết đường, hay không biết mình đang tìm ai? Hai người nói chuyện chẳng ăn khớp, lại không cùng đường, xe của Hoắc Đình đến trước, anh hiếm khi nói chuyện khách sáo: “Tôi đi trước, cậu cứ từ từ chờ.” Trời mùa hè nóng nực, Hoắc Đình tranh thủ sáng sớm đưa ba đến dưới lầu bệ/nh viện đi dạo. Hoắc Hưng Đức luôn canh cánh trong lòng chuyện riêng tư của Hoắc Đình, suốt ngày bóng gió, dò hỏi các kiểu để nghe ngóng tình hình. “Làm gì có cô gái nào, cửa tiệm bận rộn lắm.” Hoắc Hưng Đức không tin lời bao biện đó: “Cửa tiệm của mày thì có gì bận rộn chứ? Đừng tưởng tao không biết, mày suốt ngày ngồi ngủ gật trước cửa tiệm.” Hoắc Đình “chậc” một tiếng, rõ ràng không có hứng thú với chủ đề “bạn gái” này. Hoắc Hưng Đức thở dài: “Mày không muốn nói thì thôi, nhưng có chuyện này tao phải nhắc mày. Sắp đến rằm tháng Bảy rồi, chỗ tao không tiện, chuyện đ/ốt vàng mã cho mẹ mày, mày phải để tâm đấy.” “Biết rồi, không quên đâu.”