Giang Phương Liêm mím môi, không tiện nói chuyện bị sa thải. Dù gì công việc ở vũ trường cũng giúp cậu vượt qua giai đoạn khó khăn. “Tôi… hôm nay làm xong thì nghỉ…” “Hả?” A Mẫn không ngờ lại trùng hợp như vậy, “Cậu tìm được việc tốt hơn rồi à?” Giang Phương Liêm lắc đầu: “Tôi sẽ tìm sau. Giờ tôi về nhà đã.” Không có chỗ mới, nghĩa là bị đuổi rồi. Tính A Mẫn nóng nảy, không dễ qua mặt, cô chắn ngang đường cậu: “Ý cậu là gì? Cậu bị đuổi à?” Chuyện của A Sâm khiến Giang Phương Liêm khó mở miệng, nên cậu chỉ đơn giản kể sơ qua với A Mẫn. A Mẫn dường như đã đoán được từ trước: “Ê, cậu cũng biết vũ trường là như vậy mà, tiền dễ ki/ếm, tôi tưởng cậu không để tâm đến…” Giang Phương Liêm không muốn tiếp tục chủ đề này, cậu giơ túi đồ trong tay lên: “Tôi về trước đây.” Cậu đi từ cầu thang bộ lên, suốt dọc đường vẫn không tìm được chỗ nào thích hợp để đ/ốt tiền vàng mã. Đi mãi đi mãi, cậu đã bước lên đến tầng thượng. Giang Phương Liêm cầm túi tiền vàng mà lúng túng, đảo mắt nhìn xung quanh. Cánh cửa sắt dẫn lên sân thượng vốn dĩ lúc nào cũng khóa kín, hôm nay không hiểu sao lại mở toang, ánh sáng lờ mờ từ cầu thang hắt lên. Hành lang tĩnh lặng cùng ánh đèn vàng vọt khiến Giang Phương Liêm như bị m/a đưa lối, nhẹ nhàng bước lên. Càng lên cao, mùi khói càng nồng, còn có thể nghe thấy âm thanh lép bép do vật đang ch/áy tạo ra. Lần đầu tiên cậu lên sân thượng. Bên cạnh khoảng đất trống đối diện cánh cửa sắt có một dãy bồn hoa, nhưng cây cối trong đó đã héo úa ch*t khô. Trên đầu kéo dây thép chằng chịt, nơi góc sân có một bóng người quen thuộc đang ngồi xổm, thân hình đó che khuất đống lửa phía trước, chỉ lộ ra một ít ánh lửa đỏ rực. Hình như là… Hoắc Đình. Ngọn lửa ch/áy rất mạnh, sáng rực. Chỉ thấy Hoắc Đình chắp hai tay trước ng/ực, giơ lên khỏi đầu, miệng lẩm bẩm: “Thân thể khỏe mạnh, vạn sự như ý.” Giang Phương Liêm còn đang do dự không biết có nên gọi Hoắc Đình hay quay người xuống lại, thì người đang ngồi bỗng đứng bật dậy. Hoắc Đình quay đầu lại, thấy có người đứng im phăng phắc trước cửa, suýt nữa nhảy dựng lên, gi/ật mình lùi lại, chân không may giẫm trúng đống lửa, tro tàn bay đầy lên mu bàn chân, dép bị ch/áy khét, tia lửa văng tung tóe lên trời. “Đệt!” Hoắc Đình buông một câu ch/ửi thô tục, chân gi/ật ra khỏi lửa thì đã quá muộn, cảm giác bỏng rát từng đợt truyền tới. Anh chẳng còn tâm trí để ý thứ gì nữa, nhảy lò cò về phía bồn rửa, chống tay nhảy lên, lật đật mở vòi nước. Nhưng ống nước bị phơi nắng cả ngày, nước chảy ra đầu tiên đều nóng rẫy. Giang Phương Liêm cũng bị dọa sợ, vội vã chạy tới bên cạnh: “Ông chủ Hoắc… anh không sao chứ?” Không sao á? Hoắc Đình nhe răng trợn mắt liếc cậu một cái, cậu nhìn chỗ nào thấy tôi là không sao vậy? Mu bàn chân và gót chân đã đỏ ửng lên thấy rõ. “Cậu sao không lên tiếng? Lén lén lút lút dọa người làm gì hả?” Đúng vào cái ngày đặc biệt này mà lại đi dọa người, đúng là oan gia ngõ hẹp. Nước nóng trong ống chảy hết, dòng nước lạnh rửa vào vết bỏng, khiến Hoắc Đình thấy rát âm ỉ. Giang Phương Liêm mấp máy môi, vốn dĩ đã sợ Hoắc Đình, giờ anh lớn tiếng, cậu lại càng lắp bắp. “Tôi… tôi định gọi anh rồi… nhưng chưa kịp…” Cậu đặt túi đồ xuống đất, định giúp Hoắc Đình mà không biết nên làm gì, đi tới đi lui trông như con kiến bò trên chảo nóng. Toàn bộ tầng thượng là của Hoắc Đình, bình thường cửa cũng khóa. Theo lý thì ban công sân thượng cũng là chỗ của anh ta, Giang Phương Liêm lén lút lên đây, hại Hoắc Đình bị bỏng, trong lòng đã rất áy náy, không dám nghĩ đến chuyện mượn chỗ đ/ốt vàng mã nữa, chỉ dám lắp bắp giải thích. “Tôi… thấy cửa mở… nên lên xem thử…” Giang Phương Liêm bỗng như sực nhớ gì đó, “Anh đợi chút…”