6.A Trạch đề nghị tôi lắp camera trong nhà, đề phòng mẹ chồng và chị chồng lại đến gây rối, có gì còn giữ làm bằng chứng. Tôi thấy có lý, nên đặt một chiếc ở tủ TV phòng khách. Năm ngày sau, Dương Vĩ quay lại. Còn kéo theo cả hai mụ đàn bà kia. Sau năm ngày “cải tạo”, khí thế trên người hắn có vẻ đã dịu đi kha khá. Vừa vào nhà đã ngồi phịch xuống cạnh bàn ăn, bắt đầu bóc hạt dưa. “Không phải thuê bảo mẫu rồi à? Thế làm thêm chút cơm đi, bọn tôi ăn ké tí, năm triệu tiền thuê không thể tiêu uổng được.” Xem ra, mấy con chim này đã đổi chiến lược. Tôi nhướn mày với A Trạch:“Đi đi, làm mấy món sở trường của cậu.” A Trạch nuốt nước miếng, ngượng nghịu:“Làm thế… ổn không đấy?” Tôi gật đầu:“Ổn mà. Mấy người đó chỉ đáng ăn món đó thôi.” Nửa tiếng sau, từ phòng ăn vang lên một tràng hét thất thanh: “Đ* m*! Đem nhựa đường lên đây hả?!” “Y như canh phân ấy!” “Không lẽ đi múc nước cống về nấu cho bọn tôi ăn à?!” Tôi mở cửa bước ra, bắt gặp ánh mắt kinh hoàng của đám người, rồi nhìn sang bàn ăn… Chuẩn rồi! Chính là nó! Mì luộc với bắp cải tím, dồi huyết hầm cà tím. Lúc A Trạch bưng lên lần đầu, tôi cũng suýt té ghế. Tưởng cậu ấy nấu nồi thuốc bổ xương cột sống đen sì sì cho tôi uống cơ! Tôi vừa ngồi xuống, cả bọn đồng loạt quay lại nhìn:“Cô cho cháu tôi ăn mấy cái thứ này á? Tôi nói cho cô biết, chó còn không ăn nổi!” Tôi bực bội lật mắt:“Làm ơn xài não tí đi, cháu bà mới một tháng tuổi. Chó không ăn được thì mấy người ăn là vừa. Nào, mỗi người một tô, đừng ngại!” Cả đám như gặp ma, bật dậy một lượt. Dương Vĩ liếc A Trạch, nghiến răng:“Tôi nói lần cuối! Tôi không chấp nhận hắn ở trong nhà này! Nhìn thấy hắn là tôi khó chịu!” Tôi nhai miếng “ẩm thực đen” to tướng, không buồn ngẩng đầu:“Tôi thấy dễ chịu là được rồi. Hay là anh đi công tác tiếp đi? Tôi quen ở nhà không có anh rồi.” Thấy tôi mềm cứng đều không ăn thua, Dương Vĩ kéo tôi ra một góc:“Dao Dao, nghe anh nói. Thằng đó không ổn đâu. Em với con ở nhà anh không yên tâm. Hay thế này, anh giới thiệu người khác cho em, em đổi A Trạch đi, anh sẽ trả một nửa tiền.” Tôi chết lặng… Đúng, tôi rất thiếu tiền. Và để gã đàn ông khốn này biết gánh vác trách nhiệm gia đình là điều tôi từng mong. Nếu hắn thật sự thay đổi… Có lẽ… không cần ly hôn nữa cũng được. Nhưng tôi không ngờ rằng — Chính quyết định đó, suýt nữa đã hại chết mẹ con tôi. 7.A Trạch dường như nhận ra sự do dự trong mắt tôi, khẽ gật đầu:“Chờ bên kia sắp xếp công việc xong, tôi sẽ rời đi, đảm bảo có người thay ca rồi tôi mới yên tâm.” Một câu nói thôi, khiến lòng tôi chợt dâng lên nghẹn ngào. Dù những ngày qua chính cậu ấy đã cùng tôi vượt qua quãng thời gian gian khổ nhất, nhưng rốt cuộc… chúng tôi cũng chỉ là quan hệ thuê mướn, sẽ có ngày kết thúc. Tôi nhẹ giọng đáp:“Ừ, khoảng thời gian này… thật sự nhờ có cậu.” Ánh mắt tôi vô thức nhìn về phía nôi em bé:“Nếu không có sự chăm sóc chuyên nghiệp của cậu, mẹ con tôi chắc chẳng chống đỡ nổi đến hôm nay.” Phải rồi…Không ai biết, tôi đã trải qua bao nhiêu đêm dài triền miên với đứa bé đói khóc ngằn ngặt trong vòng tay.Không ai biết, vết khâu tầng sinh môn của tôi mưng mủ nhiễm trùng bao lâu.Càng không ai biết, giữa cơn sốt cao 39 độ do viêm tuyến sữa, tôi vẫn gắng sức vỗ lưng cho con ợ hơi. Những ký ức rách nát đó, cuối cùng chỉ đọng lại trong lòng tôi như dấu ấn trưởng thành của riêng một mình. Ngày cậu ấy rời đi, trời mưa tầm tã. Tôi cố chấp trả thêm một tháng lương, xem như tiền vi phạm hợp đồng. Tôi mong sau này, nếu có cơ hội, cậu ấy sẽ quay lại… nhìn mẹ con tôi một lần nữa. 8.Hôm người giúp việc mà Dương Vĩ giới thiệu tới nhà, tôi như chết đứng. Nếu không tận mắt thấy hắn đứng tè, tôi còn tưởng đó là một người phụ nữ… Không phải chứ? Đi vệ sinh mà cũng không thèm đóng cửa?! “Anh Lý,” Tôi cố gắng nhịn sự khó chịu, khép cửa lại và nhắc nhở từ bên ngoài –“Lần sau dùng nhà vệ sinh làm ơn đóng cửa, nhà này có phụ nữ và trẻ nhỏ…” Lời chưa dứt, hắn đã lững thững đẩy cửa ra:“Yên tâm đi chị gái, với loại như chị, có cho không tôi cũng không thèm!” Nói xong, hắn thản nhiên đi thẳng vào phòng, ngả người nằm ườn ra giường. Tôi đứng chết trân tại chỗ. Hắn… hắn có ý gì vậy? Tay nắm cửa còn dính nước, nhỏ tong tong. Hắn vừa tè xong mà không rửa tay đúng không?! Tệ hơn, giờ là giờ chuẩn bị bữa trưa, bảo mẫu không phải nên phụ việc sao?! Tôi lập tức gọi Dương Vĩ:“Anh tìm đâu ra cái ông thần này? Đi vệ sinh không đóng cửa, không rửa tay, cả ngày nằm chình ình ra đó. Đây là anh thuê người chăm tôi, hay để tôi phục vụ hắn?” Bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu, rồi đáp:“Ôi trời, em đừng khó chịu thế chứ. Anh vất vả lắm mới tìm được người giúp việc ở lại qua đêm. Như vậy em sẽ ngủ được trọn giấc, mà hợp đồng cũng ký rồi, giờ hủy là em phải bồi thường gấp đôi đấy, đừng gây chuyện nữa.” Tôi choáng váng cả đầu. Dương Vĩ lại thêm:“À, anh tan làm lúc 5 giờ. Mẹ anh cũng qua đó, em nấu thêm vài món, làm thêm con cá. Sau này để Tiểu Lý trông con, em rảnh thì nghỉ ngơi. Anh thấy em vất vả quá, cũng thấy thương lắm…” Tôi không để hắn nói hết đã dập máy. Nhìn cái tên đang nằm vắt chân chữ ngũ chơi điện thoại trên giường, tôi chợt bừng tỉnh — Có khi nào, tôi lại sa vào một cái bẫy mới? 9.Chiều hôm đó, Tiểu Lý nằm cạnh con tôi, trêu đùa nó cả buổi, cười nói om sòm. Tôi đứng bên nhìn hắn vụng về thay tã, hát ru, thậm chí còn chủ động đề xuất: “Chị hút sữa ra bình cho tiện. Về sau dễ cai sữa hơn.” Hắn nói nhẹ tênh, nhưng trong mắt lại có tia đắc ý kỳ quái. “Chị sáu tháng nữa đi làm lại đúng không? Tập cho bé quen bú bình từ bây giờ thì sau đỡ khó xử.” Tôi định phản bác, nhưng lời hắn nghe có vẻ rất hợp lý, như thể đang lo nghĩ cho tôi. Tôi đành nuốt sự bực bội, lẳng lặng vào bếp hút sữa. Chiều Dương Vĩ đi làm về, tôi đang nấu ăn thì nghe thấy Tiểu Lý ôm con chạy ra đón:“Anh Dương, anh xem bé hôm nay ngoan chưa kìa! Em chơi với nó cả chiều, nó còn cười với em nữa đó, thông minh lắm luôn!” Dương Vĩ lập tức nở nụ cười trìu mến, đưa tay bế con:“Thật á? Con mình giỏi thế cơ à?” Tiểu Lý hùa theo:“Thật mà! Em thấy bé còn thông minh hơn mấy đứa cùng tuổi. Mới hai tháng đã bập bẹ gọi ‘ba ba’ rồi đó!” Tôi lạnh lùng cười trong bụng… Trẻ hai tháng, phát âm “ba” còn chưa rõ mà hắn cũng dám bịa. Ấy vậy mà Dương Vĩ tin sái cổ, còn cười toe toét mãn nguyện. Từ hôm đó, hắn như biến thành người khác… Đi làm đúng giờ, cắt mọi buổi tụ tập, thậm chí thời gian đi vệ sinh cũng rút ngắn. Không còn cãi nhau với tôi, chi tiêu gia đình đưa đủ, còn thỉnh thoảng khen:“Hôm nay em nấu ngon đấy.” Điều khiến tôi bất ngờ nhất — Hắn bắt đầu chủ động chăm con, chơi với con, nửa đêm con khóc cũng tự dậy dỗ. Tôi đứng trước cửa phòng ngủ, nhìn hắn vỗ nhẹ vào lưng con dưới ánh đèn mờ nhạt, tim bỗng dao động… Lúc đó tôi thực sự nghĩ — Có lẽ… hắn đang hối cải. Chỉ cần hắn vẫn còn nghĩ đến gia đình này, tôi có thể chịu ấm ức một chút, bỏ qua quá khứ đau đớn, để con có một tuổi thơ trọn vẹn. Dù tôi từng nghi ngờ hắn có người khác bên ngoài, nhưng chưa bắt được tại trận. Biết đâu chỉ là do nội tiết tố thai kỳ khiến tôi đa nghi thôi. Gần đây, điện thoại của hắn cũng im ắng hẳn. Không còn cuộc gọi linh tinh hay tin nhắn rác. Từ từ, tôi bắt đầu tin tưởng hắn trở lại. Cho đến một đêm nọ… Tôi như thường lệ dậy hút sữa. Vừa mở cửa, tôi lờ mờ thấy một bóng người lẻn vào phòng khách. Ban đầu tôi không để tâm — Dạo này Dương Vĩ hay dậy nửa đêm kiểm tra con, sợ bé đạp chăn hay đói. Nhưng hôm nay tôi có cảm giác bất an lạ thường. Tiếng máy hút sữa vo ve giữa đêm yên ắng làm đầu óc tôi dần tỉnh táo hơn. Cái bóng lúc nãy… hình như gầy hơn Dương Vĩ, da cũng trắng hơn. Nhưng… cái quần đùi xám đậm đó, rõ ràng tôi nhớ Dương Vĩ cũng có một cái giống y hệt. Tay tôi cứng đờ. Máy hút sữa cũng đột ngột dừng lại. Khoan đã… Tiểu Lý mặc quần đùi của Dương Vĩ?